Một phút sau, một người đàn ông luống tuổi, mặc vest đen, mồ hôi nhễ nhại, chạy vội vào. Đó là ông Đức, Giám đốc điều hành của Bệnh viện Bạch Kim

Tiếng còi xe cấp cứu vừa dứt, chị Thảo đã ôm chặt con gái mình là bé Mai, sáu tuổi, lao vào phòng cấp cứu của Bệnh viện Đa khoa Bạch Kim. Bé Mai bị lên cơn co giật đột ngột, người nóng ran như lửa.

Chị Thảo là một công nhân vệ sinh, gương mặt lấm lem mồ hôi, bộ quần áo lao động đã cũ kỹ, nhếch nhác vì vội vã. Chị run rẩy đặt con xuống cáng và khẩn khoản: “Bác sĩ ơi, làm ơn cứu con tôi với! Cháu sốt cao quá!”

Bác sĩ Hùng, một người đàn ông trung niên với chiếc kính gọng vàng và thái độ lạnh lùng, đang đứng ở quầy tiếp nhận. Ông ta liếc nhìn từ đầu đến chân chị Thảo, sau đó đảo mắt sang bé Mai đang tím tái.

“Bình tĩnh nào, đây là khu vực cấp cứu, không phải chợ,” Bác sĩ Hùng nói, giọng điệu thiếu kiên nhẫn. “Cô bé có thẻ bảo hiểm không? Người nhà đâu? Cô ăn mặc thế này mà đòi vào cấp cứu ở đây à? Phòng khám này là dành cho người có điều kiện, cô nên đưa con bé sang bệnh viện tuyến dưới.”

Chị Thảo nước mắt giàn giụa: “Tôi… tôi có tiền, tôi sẽ trả hết! Chồng tôi sắp đến rồi. Xin bác sĩ làm ơn xem xét cho cháu trước đi! Cháu không thở được nữa!”

“Xem xét cái gì mà xem xét! Quy trình là quy trình!” Bác sĩ Hùng gằn giọng, tay khoanh lại. “Cô bé này chưa thấy có hồ sơ nhập viện. Điền thông tin, chứng minh khả năng chi trả rồi mới tính. Đừng làm mất thời gian của chúng tôi. Y tá, gọi bảo vệ, đưa người nhà này ra hành lang chờ đợi.”

Sự thờ ơ và thái độ khinh miệt của Bác sĩ Hùng khiến tim chị Thảo như bị bóp nghẹt. Chị cầu xin lần cuối, nhưng Bác sĩ Hùng quay lưng đi thẳng vào phòng trực.

Đúng lúc đó, một chiếc xe hơi đen sang trọng đỗ xịch trước cửa. Một người đàn ông bước xuống, dáng người cao ráo, khoác trên mình bộ vest lịch lãm nhưng gương mặt lại hằn lên sự lo lắng tột độ. Đó là anh Quang, chồng chị Thảo.

Anh Quang chạy nhanh vào, vừa kịp nghe câu: “Đưa người nhà này ra ngoài!” của Bác sĩ Hùng. Anh dừng lại, ánh mắt sắc lạnh quét qua khung cảnh.

“Chuyện gì đang xảy ra ở đây?” Anh Quang hỏi, giọng trầm và đầy quyền lực, khiến Bác sĩ Hùng giật mình quay lại.

Thấy một người ăn mặc chỉnh tề, Bác sĩ Hùng thay đổi ngay thái độ, nở nụ cười: “À, chào anh. Chúng tôi đang giải quyết thủ tục cho mẹ con cô bé này. Tôi đã yêu cầu cô ấy chờ đợi một chút để điền…”

“Điền cái gì?” Anh Quang tiến đến chiếc cáng, nhìn con gái đang hấp hối, sau đó quay sang Bác sĩ Hùng. “Con tôi đang cấp cứu mà ông bắt mẹ nó phải lo thủ tục? Ông có thấy con bé tím tái không? Ông là bác sĩ mà làm việc tắc trách thế à?”

Bác sĩ Hùng bị sự hung hăng và khí chất của người đàn ông lạ mặt làm cho sợ hãi, nhưng vẫn cố giữ thể diện: “Anh là người nhà thì phải hợp tác với quy trình của bệnh viện chứ! Đây là Bệnh viện Bạch Kim, không phải nơi muốn làm gì thì làm!”

Anh Quang không nói gì thêm. Anh rút điện thoại, bấm một dãy số và nói ngắn gọn: “Ông Đức à? Là tôi, Quang. Tôi đang ở khu cấp cứu. Bác sĩ Hùng từ chối điều trị cho con gái tôi vì lý do trang phục và thủ tục. Tôi muốn ông xuống đây ngay lập tức và mang theo quyết định đình chỉ công tác của Bác sĩ Hùng.”

Một phút sau, một người đàn ông luống tuổi, mặc vest đen, mồ hôi nhễ nhại, chạy vội vào. Đó là ông Đức, Giám đốc điều hành của Bệnh viện Bạch Kim.

“Thưa… thưa Chủ tịch! Tôi xin lỗi! Tôi đến ngay đây!” Ông Đức lắp bắp, cúi gập người trước anh Quang.

Cả khu cấp cứu sững sờ. Bác sĩ Hùng mặt cắt không còn một giọt máu, chân tay run rẩy. Anh Quang chính là Chủ tịch Hội đồng Quản trị Bệnh viện Bạch Kim, một tỷ phú kín tiếng và luôn giấu mặt, người đã mua lại và phát triển bệnh viện này. Anh Quang muốn vợ con mình sống một cuộc sống bình thường, không bị ảnh hưởng bởi danh tiếng và tiền bạc, nên ít khi lộ diện.

“Ông Đức, xử lý con gái tôi trước,” Anh Quang ra lệnh. “Sau đó, kiểm tra ngay hồ sơ của Bác sĩ Hùng và đảm bảo rằng kể từ bây giờ, bất kỳ bệnh nhân nào đến đây trong tình trạng nguy kịch đều phải được cấp cứu ngay lập tức, trước mọi thủ tục và định kiến.”

Bé Mai cuối cùng cũng được các bác sĩ giỏi nhất điều trị kịp thời và qua cơn nguy kịch.

Bác sĩ Hùng bị đình chỉ công tác ngay trong đêm đó vì thái độ vô cảm và vi phạm nghiêm trọng quy tắc y đức. Trong khi đó, Bệnh viện Bạch Kim đã ban hành một quy tắc mới, được gọi là “Quy tắc Thảo Mai”: Sự sống luôn được ưu tiên hàng đầu, lòng nhân đạo không bao giờ bị đánh giá qua vẻ bề ngoài.

Chị Thảo, người vợ công nhân vệ sinh, đã trở thành biểu tượng thầm lặng cho một sự thay đổi lớn tại Bệnh viện Bạch Kim, nơi giờ đây đã đặt sự sống và lòng nhân ái lên trên mọi hào nhoáng và định kiến.