Chỉ có tờ tiền bé nhỏ ấy, lạnh ngắt nằm trên nền ga giường màu trắng.

Tôi vẫn nhớ rất rõ cái buổi sáng đầu tiên sau đêm tân hôn ấy—khi mở mắt ra, thứ đầu tiên tôi nhìn thấy không phải là gương mặt người vợ mới cưới, mà là… một tờ 200 nghìn đặt gọn gàng trên chiếc gối kế bên.

Không có dòng chữ nào.
Không có lời giải thích.
Không có dấu hiệu gì cho thấy cô ấy bị ép buộc hay gặp chuyện nguy hiểm.

Chỉ có tờ tiền bé nhỏ ấy, lạnh ngắt nằm trên nền ga giường màu trắng.

Tôi đã hoảng loạn chạy khắp nhà, gọi điện liên tục, nhắn hàng chục tin nhắn. Nhưng mọi thứ đều vô ích. Số điện thoại tắt nguồn. Nhà bố mẹ cô thì khóa cửa im lìm như chưa từng tồn tại. Bạn bè cô bảo không ai biết cô đi đâu.

Tôi trở thành chú rể bị bỏ rơi ngay sau đêm tân hôn.

Rồi 5 năm trôi qua.

Ngày ấy, tôi từng nghĩ mình là người đàn ông bất hạnh nhất. Đám bạn thì thầm sau lưng:
“Chắc cô ta chê nghèo đó mà đi.”
“Mới tân hôn đã chuồn, chắc có người khác.”
“Có khi do thằng này không ‘ổn’ nên cô ấy bỏ chạy.”

Những lời độc mồm độc miệng ấy khiến tôi sôi lên, nhưng cay đắng nhất là… tôi cũng từng hoài nghi chính mình. Đêm đó, tôi đã làm gì sai? Tôi có làm cô ấy sợ không? Tôi có vô tình nói gì khiến cô tổn thương không?

Nhưng chẳng có câu trả lời.

Tờ 200 nghìn ấy ám ảnh tôi suốt nhiều năm trời. Mỗi lần nhìn nó, tôi đều cảm giác như mình bị tát vào mặt—một kiểu xúc phạm nhẹ nhàng nhưng sâu sắc.

Tôi xếp tờ tiền vào ví, lúc đầu là vì tức. Về sau, tôi giữ lại… vì không nỡ vứt đi. Nó là thứ duy nhất còn lại của cô ấy.

5 năm.

Tôi không còn là chàng trai ngây ngô của ngày cưới nữa. Tôi mở quán cà phê nhỏ, rồi nhân lên thành ba chi nhánh. Cuộc sống vẫn tiến về phía trước, dù trái tim tôi vẫn còn nguyên một khoảng trống mà không ai có thể lấp.

Nhiều người hỏi sao tôi không cưới ai khác. Tôi chỉ cười:
“Chưa đến lúc.”

Sự thật là… tôi chưa quên được cô ấy.

Buổi chiều mưa hôm ấy, cửa quán cà phê thứ ba của tôi bật mở. Một phụ nữ bước vào, dáng gầy, gương mặt che nửa bởi chiếc khẩu trang. Cô bế theo một đứa bé chừng bốn tuổi—đôi mắt đen láy như hòn than, sáng và buồn hệt như đôi mắt của… người mà tôi từng thương.

Ban đầu, tôi không nhận ra.

Nhưng chỉ đến khi cô tháo khẩu trang xuống, mái tóc ướt bệt vào gò má xanh xao, tôi mới đứng chết lặng.

Là cô ấy.
Là người vợ mất tích suốt 5 năm của tôi.

Cô mấp máy môi, giọng run rẩy:

— Chào… anh.

Tôi cảm giác như cả thế giới im phăng phắc.
Hàng nghìn câu hỏi xoay vần, nhưng thứ bật ra khỏi miệng tôi đầu tiên lại là:

— Em còn sống…

Cô nhắm mắt, nước mưa hay nước mắt tôi không biết.

— Em xin lỗi…

Tôi nhìn đứa bé trong tay cô—đang nép vào ngực mẹ, đôi mắt tròn xoe nhìn tôi. Có gì đó trong ánh mắt ấy khiến tôi nghẹn lại.

— Đứa bé… là…

— Là con anh.

Cô nói rất khẽ, nhưng mỗi chữ như một nhát dao xoáy thẳng vào tim tôi. Tôi lùi một bước, chân như mất lực.

— Tại sao? — Tôi lắp bắp. — Tại sao em lại bỏ đi? Tại sao không nói gì? Em biết 5 năm qua anh sống thế nào không?

Cô cúi đầu, đôi vai nhỏ run lên.

— Vì em nghĩ… em sẽ chết.

Tôi sững người.

Cô ngồi xuống ghế, ôm con vào lòng như sợ ai đó sẽ cướp mất.

— Đêm tân hôn, em nhận được kết quả kiểm tra lại. Bác sĩ bảo em có một khối u trong ngực, không phải lành tính. Em… em sợ em sẽ thành gánh nặng. Sợ chưa kịp cho anh hạnh phúc đã đem cho anh bi kịch.

Cô cắn môi, giọng đứt quãng:

— Em định chờ sau lễ cưới vài tháng sẽ nói. Nhưng khi cầm tờ kết quả, em hoảng loạn. Em chỉ còn đúng 200 nghìn trong túi… Em để lại nó như một lời xin lỗi… rồi bỏ đi.

Tôi ngồi bệt xuống ghế đối diện. Hóa ra… 5 năm qua, tôi trách lầm cô quá nhiều.

— Vậy sao… sao 5 năm trời em không quay về?

Cô nhìn tôi, đôi mắt đỏ hoe:

— Vì em phải điều trị. Có lúc tưởng không qua khỏi. Em vừa chữa vừa làm thêm để có tiền giữ lại đứa bé. Khi biết mình có thai… em quyết định phải giữ con. Dù chỉ còn vài tháng để sống… em cũng muốn con ra đời.

— Vậy… giờ em—

Cô khẽ lắc đầu.

— Em ổn. Ca phẫu thuật thành công. Nhưng em mất rất nhiều thời gian để phục hồi. Em… không dám liên lạc với anh. Em nghĩ… anh hẳn đã hận em. Em không dám đối mặt.

Tôi nhìn đứa bé. Cậu bé mím môi, nhỏ giọng:

— Chú ơi… mẹ con hay đau lắm. Mẹ khóc nhiều lắm…

Một vết dao sắc lạnh cắt xuyên lòng ngực tôi.

Tôi nắm tay cô, bàn tay lạnh đến mức khiến tôi giật mình.

— Em giấu anh làm gì? Lẽ ra anh phải là người ở bên em.

— Em sợ… — Cô khẽ nói. — Em sợ anh vì thương hại mà ở lại. Sợ thấy em tàn tạ sẽ hối hận. Em… không muốn anh đau cùng em.

Tôi bật cười, nhưng đó là tiếng cười đau đớn nhất đời mình.

— Còn gì đau hơn việc người anh yêu nhất… biến mất ngay sau đêm cưới chứ?

Cô cúi mặt, nước mắt rơi xuống bàn gỗ thành từng giọt.

— Hôm nay em đến… không phải để xin anh tha thứ. Em đến để… cảm ơn. Nhờ anh, em mới có dũng khí sống tiếp. Và em muốn… để con gặp ba nó một lần.

Tim tôi thắt lại.

Tôi hỏi khẽ:

— Em định đi nữa à?

Cô im lặng.

Đó là sự im lặng đầy tuyệt vọng của người đã chuẩn bị sẵn hành lý rời đi một lần nữa.

Tôi đứng dậy, bước đến, ôm lấy hai mẹ con thật chặt.

— Không. Lần này, anh không để em biến mất nữa.

Cô bật khóc nức nở trong vòng tay tôi, cả cơ thể run như chiếc lá.

— Nhưng…

— Không nhưng gì hết. Anh không cần lời xin lỗi. Không cần giải thích. Anh chỉ cần em… cần con. 5 năm qua anh sống như một thằng mất hồn. Anh không muốn mất em lần nữa.

Cậu bé dụi đầu vào ngực tôi:

— Ba…

Một từ thôi.
Đủ để trái tim tôi nổ tung.

Hôm đó, tôi đưa hai mẹ con về nhà. Căn nhà suốt 5 năm chỉ có một cái chén, một đôi đũa, một chiếc bàn nhỏ… bỗng trở nên ấm áp lạ lùng.

Buổi tối, khi dỗ con ngủ xong, cô ngồi cạnh tôi, tay cứ xoắn lấy vạt áo.

— Anh… còn giữ tờ 200 nghìn không?

Tôi gật đầu. Lấy trong ví ra, đưa cho cô.

Cô nhìn tờ tiền, mỉm cười buồn:

— Em đã nghĩ… nếu một ngày em trở về, và anh còn giữ nó, nghĩa là… anh vẫn chưa buông bỏ em.

Tôi vuốt nhẹ mái tóc cô, thì thầm:

— Anh đã giữ nó suốt 5 năm… không phải vì trách em. Mà vì sợ… nếu vứt nó đi, anh sẽ vứt luôn hy vọng gặp lại em.

Cô úp mặt vào vai tôi, tiếng nấc nghẹn lại.

— Cảm ơn anh… vì đã đợi.

Tôi ôm cô, thì thầm trong bóng tối:

— Không. Cảm ơn em vì đã sống… để quay về với anh.

Bên cạnh chúng tôi, đứa bé ngủ say, bàn tay nhỏ xíu đặt lên tay tôi—ấm, tròn, như một sợi dây kết nối đứt đoạn được nối lại sau nhiều năm.

Và lần đầu tiên sau 5 năm… tôi cảm thấy mình thật sự có một gia đình.

Tờ 200 nghìn ấy… cuối cùng cũng tìm được ý nghĩa thật sự:
Không phải là lời từ biệt.
Mà là lời hứa—rằng dù có đi bao xa, chúng tôi vẫn sẽ tìm thấy nhau.