*Dưới đây là bài chia sẻ của tác giả Lã Quốc Trung, được đăng trên trang 163.com (Trung Quốc).
Tôi là Lã Quốc Trung, năm nay đã gần 40 tuổi. Sinh ra trong một gia đình nghèo khó, đông anh chị em nên từ bé, tôi đã rất nỗ lực học hành vì bố mẹ bảo rằng chỉ có con chữ mới giúp tôi thay đổi được số phận. Suốt 12 năm đèn sách, tôi luôn là học sinh giỏi và đứng đầu toàn khối. Trong kỳ thi đại học, tôi cũng đạt được 660 điểm và là người có số điểm cao nhất trường.
Trước ngưỡng cửa của cuộc đời, tôi đã chọn học chuyên ngành quản lý khách sạn vì cảm thấy ngành học này rất có tiềm năng phát triển trong tương lai. Sau 4 năm rèn luyện ở giảng đường, tôi ra xã hội làm việc, trải qua nhiều vị trí rồi được cất nhắc làm giám đốc điều hành một khách sạn lớn trong thành phố. Nhờ làm tốt ở vị trí này, cuộc sống của tôi và gia đình cũng khấm khá hơn trước rất nhiều.
Trong những năm đó, vì mải mê làm ăn nên tôi không thường xuyên liên hệ với bạn bè cũ. Có chăng cũng chỉ là một vài tin nhắn hỏi thăm nhau ở trên mạng xã hội.
Năm ngoái, tôi đột nhiên nhận được cuộc gọi của lớp trưởng thời trung học. Qua điện thoại, cậu ấy nói rằng cuối năm sẽ tổ chức một buổi gặp gỡ để bạn bè hội ngộ sau 20 năm ra trường và mời tôi tham gia. Tất nhiên, tôi rất mong chờ lần tụ họp này nên đã vui vẻ đồng ý.
Rất nhanh sau đó, tôi được thêm vào nhóm lớp trên Wechat để cùng mọi người thảo luận. Khi lớp trưởng ấn định thời gian cũng như địa điểm diễn ra của buổi họp lớp, tôi có chút ngạc nhiên vì nơi tụ họp lại là khách sạn mình đang quản lý. Dẫu vậy, tôi vẫn im lặng và xem đó như một bất ngờ nho nhỏ dành cho bạn bè của mình.
Vào ngày họp lớp diễn ra, tôi là người đến muộn nhất. Nguyên nhân là vì tôi muốn chính tôi là người phục vụ bữa ăn cho bạn bè của mình. Cứ thế, tôi mặc đồng phục của nhân viên và bước ra bàn tiệc với những đĩa thức ăn hấp dẫn. Khi thấy tôi, bạn bè cũ có chút bất ngờ, sau đó họ cười lớn và nói:
– “Không thể tin nổi, học sinh giỏi năm nào của lớp mình nay lại làm phục vụ ở khách sạn thế này.”
Nghe giọng điệu có phần chế giễu từ bạn bè, tôi cười sượng trân. Từ trạng thái thoải mái, hân hoan ban đầu, tôi tỏ ra có chút phòng bị với họ. Dẫu vậy, tôi không giải thích hay phân trần ngay mà chỉ nói “mình làm ở khách sạn này” rồi tiếp tục cuộc vui với mọi người.
Ảnh minh họa: 163.com
Trong bữa ăn hôm đó, bạn bè tôi ai cũng khoe khoang về sự thành công, khá giả của bản thân. Thấy mọi người có cuộc sống tốt đẹp, tôi cũng vui vẻ chúc mừng họ. Tuy nhiên, khi thấy tôi chỉ là nhân viên khách sạn, một số người đã tỏ rõ thái độ coi thường và nói những lời châm chọc tôi. Họ cho rằng ngày xưa tôi học giỏi là thế, giờ cũng chỉ đi làm thuê cho người khác. Thậm chí ngay cả tấm ảnh chung sau bao năm gặp lại, tôi cũng là người chụp ảnh chứ không được xuất hiện trong đó.
Vốn dĩ coi trọng buổi tiệc này, nhưng khi chứng kiến thái độ của bạn bè cũ, tôi vô cùng thất vọng và tức tối. Tuy nhiên, vì không muốn phá hủy không khí vui vẻ của mọi người, tôi vẫn cố gắng nán lại đến cuối buổi tiệc. Mãi cho đến lúc thanh toán tiền, khi nhân viên cho biết “Sếp Lã của chúng tôi đã thanh toán tiền từ trước rồi ạ”, bạn bè xung quanh mới bắt đầu nhìn tôi đầy sửng sốt.
Lúc này, tôi cũng không muốn ở lại thêm nữa nên nói: “Các bạn, gặp mọi người ở đây tôi rất vui. Sau hơn 20 năm, lớp mình mới hội ngộ đông đủ như vậy, lại còn tổ chức tiệc ở khách sạn tôi đang quản lý. Vì thế nên bữa ăn ngày hôm nay, tôi xin phép được mời mọi người. Mong ai trong chúng ta cũng thành công và vui vẻ như ngày hôm nay”. Sau đó, tôi lạnh lùng rời đi trong sự ngạc nhiên của họ.
Trở về nhà sau bữa tiệc, lòng tôi nặng trĩu. Cứ ngỡ ngày hôm đó, tôi sẽ có thêm những kỷ niệm khó quên với bạn bè, nào ngờ lại chỉ nhận về những lời lẽ cay đắng. Sau khi suy nghĩ kỹ, tôi tự động viên bản thân rằng cũng nhờ buổi họp lớp này, tôi mới có cơ hội nhìn rõ những người bạn ngày xưa của mình. Nếu họ đã không trân trọng mối quan hệ bạn bè này, vậy tôi cũng không cần phải cố gắng làm gì nữa.
Cứ thế sau bữa tiệc ngày hôm đó, tôi âm thầm rời khỏi nhóm lớp. Sau kỷ niệm không vui, tôi cũng tự hứa với lòng rằng sẽ không tham gia bất kỳ buổi họp lớp nào nữa. Khi đã trưởng thành, tôi nhận ra việc mình nên kết bạn có chọn lọc và buông bỏ những mối quan hệ không mang lại giá trị hay tiêu cực. Quả thực khi đưa ra quyết định này, tôi có chút buồn lòng bởi bản thân vẫn không thể hình dung được rằng, mối quan hệ khiến tôi phải quyết tâm “từ bỏ” lại từng là những người bạn bè thuở thiếu thời của mình.
(Theo 163.com)