Định bán nhà bố mẹ ở dưới quê, ai ngờ con gái tôi cứ mỗi sáng sớm lại chỉ vào vách gỗ rồi lẩm bẩm “Quá k-inh kh-ủng mẹ ơi”

Mùi đất quê hòa quyện với hương lúa chín thoảng qua khung cửa sổ gỗ cũ kỹ. Căn nhà ba gian của bố mẹ tôi, nơi tôi lớn lên, giờ đây nằm lặng lẽ giữa cánh đồng, như một ký ức đang dần phai màu. Gia đình tôi quyết định bán nó để mua một căn hộ nhỏ ở Hà Nội, nơi cuộc sống tiện nghi hơn cho con gái tôi, bé An, đang học lớp ba. Nhưng chuyến về quê lần này, chỉ để dọn dẹp và hoàn tất thủ tục bán nhà, lại kéo tôi vào một câu chuyện không thể nào quên.

An, con gái tôi, vốn dĩ hiếu động, nhưng từ khi về quê, con bé có thói quen lạ. Mỗi sáng, nó dậy sớm, chạy một vòng quanh làng, rồi trở về, đứng trước vách gỗ ở gian giữa, chỉ tay và lẩm bẩm điều gì đó. Tôi hỏi, nó chỉ vào vách, mặt đanh lại, mắt sáng rực: “Quá kinh khủng mẹ ơi”. Tôi nghĩ con bé tưởng tượng, trẻ con thường vậy. Nhưng ngày nào cũng thế, ánh mắt An nhìn vách gỗ đầy bí ẩn, như thể nó thấy điều gì mà người lớn chúng tôi không thấy.

Căn nhà cũ, với mái ngói rêu phong và những cột gỗ mọt gặm, đầy ắp kỷ niệm tuổi thơ tôi. Bố mẹ tôi mất sớm, để lại ngôi nhà này cùng mảnh đất nhỏ. Tôi và chồng, Nam, đã nhiều lần bàn bạc, cuối cùng quyết định bán đi, dù lòng tôi không khỏi xót xa. Một tuần ở quê, tôi bận rộn dọn dẹp, kiểm tra giấy tờ, trong khi Nam lo gặp người môi giới. An, ngược lại, dường như yêu ngôi nhà hơn cả tôi. Nó chạy nhảy khắp sân, hái hoa dại, và cứ mỗi chiều, lại đứng trước vách gỗ, thì thầm như nói chuyện với ai đó.

Đêm thứ tư, tôi giật mình tỉnh giấc vì tiếng An nói mơ: “Ông bảo ở trong vách… phải lấy ra…” Tôi rùng mình, ôm con vào lòng, nhưng sáng hôm sau, An tỉnh dậy, vẫn vô tư như không. Tôi bắt đầu thấy bất an. Làng quê này, dù thân thuộc, vẫn có những câu chuyện ma mị mà người lớn hay kể để dọa trẻ con. Tôi sợ An bị ảnh hưởng, nhưng ánh mắt trong veo của con bé khiến tôi không nỡ gạt đi.

Sáng hôm đó, tôi kéo Nam ra góc sân, kể lại chuyện An. “Anh thử kiểm tra vách gỗ xem. Em thấy lạ lắm. Con bé cứ chỉ vào đó, như thể… có gì trong đấy thật.” Nam cười, vỗ vai tôi: “Em lo xa quá. Chắc con bé tưởng tượng thôi. Nhưng để anh xem cho em yên tâm.” Anh lấy búa, cẩn thận gõ vào vách gỗ. Âm thanh rỗng vang lên, khiến cả hai chúng tôi khựng lại. Nam nhìn tôi, ánh mắt đầy nghi hoặc. “Có gì đó thật à?”

Chúng tôi quyết định đập vách. An, ngồi ở góc sân, ôm con búp bê, mắt sáng lên như chờ đợi. Nam cẩn thận tháo từng mảnh gỗ, tránh làm hỏng cấu trúc nhà. Khi tấm vách cuối cùng rơi xuống, tôi gần như nghẹt thở. Bên trong, trong một khoảng trống được khoét khéo léo, là một chiếc hộp sắt cũ kỹ, rỉ sét. Trên hộp, một mảnh giấy dán chặt, ghi dòng chữ run rẩy: “Cho con gái út – Lan.”

Lan là tôi. Tim tôi đập thình thịch. Bố mẹ tôi mất đã mười năm, sao lại có thứ này? Nam mở hộp, và chúng tôi sững sờ. Bên trong là một cuốn sổ tiết kiệm mang tên tôi, với số tiền 100 triệu đồng, cùng một xấp tiền mặt được xếp gọn gàng, đúng 100 triệu nữa. Nhưng kinh hoàng hơn, dưới đáy hộp là một tấm ảnh cũ, chụp một người đàn ông xa lạ, ánh mắt u ám, bên cạnh là bố tôi, trẻ hơn, nhưng mặt đầy lo âu.

Tôi run rẩy cầm tấm ảnh, cố nhớ xem người đàn ông này là ai. An, không biết từ lúc nào đã đứng sau, chỉ vào ảnh, giọng ngây thơ: “Ông này bảo con tìm hộp này cho mẹ. Ông nói mẹ phải biết sự thật.” Tôi quay lại, lạnh sống lưng: “Con gặp ông này ở đâu?” An cười: “Trong mơ. Ông bảo ông ở gần vách gỗ.”

Nam nắm tay tôi, giọng trầm: “Bình tĩnh, Lan. Có lẽ… bố em để lại gì đó quan trọng.” Nhưng tôi không thể bình tĩnh. Tấm ảnh, chiếc hộp, và lời An nói khiến tôi cảm giác như đang bước vào một bí mật kinh khủng mà bố mẹ đã giấu kín.

Đêm đó, tôi không ngủ. Tôi lục lại tất cả giấy tờ cũ của bố mẹ, hy vọng tìm manh mối. Trong một cuốn sổ tay của bố, tôi thấy một đoạn viết nguệch ngoạc: “Ông ấy tìm đến, đòi lại tiền. Tôi không thể nói với Lan. Phải bảo vệ con bé.” Tôi rùng mình. Người đàn ông trong ảnh, ông ta là ai? Và tại sao bố tôi lại giấu số tiền lớn đến thế?

Sáng hôm sau, tôi tìm đến bà Tư, người hàng xóm lớn tuổi, từng rất thân với bố mẹ. Khi thấy tấm ảnh, bà Tư tái mặt, thì thầm: “Sao con có tấm này?” Sau một hồi ngập ngừng, bà kể một câu chuyện khiến tôi sốc: Người đàn ông trong ảnh là ông Hùng, một đối tác làm ăn của bố tôi thời trẻ. Họ từng góp vốn mở xưởng mộc, nhưng ông Hùng lừa đảo, chiếm đoạt tiền của nhiều người, rồi bỏ trốn. Bố tôi, vì tình bạn, đứng ra trả nợ thay, dẫn đến gia đình kiệt quệ. Số tiền trong hộp, bà Tư đoán, có lẽ là số tiền bố tôi dành dụm để trả nợ, nhưng không kịp trao lại trước khi qua đời.

“Nhưng sao bố giấu trong vách?” Tôi hỏi, giọng lạc đi. Bà Tư thở dài: “Bố con sợ ông Hùng quay lại. Ông ấy từng đe dọa, nói sẽ làm hại con nếu không trả đủ tiền. Chắc ông ấy giấu để bảo vệ con.”

Tôi bàng hoàng. Bố tôi, người luôn cười hiền lành, hóa ra đã mang một gánh nặng lớn đến vậy. Nhưng điều khiến tôi ám ảnh hơn cả là An. Làm sao con bé biết về chiếc hộp? Tôi quay về, ôm An, hỏi lại. Con bé ngây thơ kể: “Con mơ thấy một ông già, tóc bạc, đứng cạnh vách gỗ. Ông bảo con phải chỉ cho mẹ, vì mẹ cần biết sự thật để ông yên lòng.”

Chúng tôi quyết định không bán nhà nữa. Số tiền trong hộp, tôi dùng để sửa sang lại căn nhà, biến nó thành một thư viện nhỏ cho trẻ em trong làng, như cách để tri ân bố mẹ. Nhưng câu chuyện chưa dừng lại ở đó. Một buổi chiều, khi tôi đang quét sân, một người đàn ông lớn tuổi, tóc bạc, bước vào. Ông ta nhìn căn nhà, mắt đỏ hoe. “Tôi là Hùng,” ông nói, giọng run rẩy. “Tôi trở về… để xin lỗi.”

Tôi sững sờ. Ông Hùng, người trong tấm ảnh, nay đã già yếu, kể rằng ông bị ám ảnh bởi những sai lầm năm xưa. Ông đã tìm về làng, muốn chuộc lỗi, nhưng không ngờ bố tôi đã mất. Khi nghe về chiếc hộp, ông khóc: “Tôi không xứng đáng được tha thứ. Nhưng tôi muốn đền bù, dù muộn màng.” Ông đưa tôi một phong bì dày, nhưng tôi từ chối. “Bố tôi đã trả nợ bằng cả trái tim. Ông hãy sống tốt, thế là đủ.”

Đêm đó, An ngủ ngon, không còn mơ thấy “ông già” nữa. Tôi đứng trước vách gỗ mới, nơi từng che giấu bí mật của bố, lòng nhẹ nhõm nhưng đầy cảm xúc. Hóa ra, căn nhà không chỉ là nơi chứa đựng ký ức, mà còn là minh chứng cho tình yêu thương vô bờ của bố dành cho tôi. Và An, với những giấc mơ kỳ lạ, như một sợi dây nối tôi với quá khứ, giúp tôi tìm lại sự thật.

Dưới ánh trăng rằm, tôi thì thầm: “Cảm ơn bố.” Gió khẽ lùa qua, mang theo hương lúa chín, như một lời đáp dịu dàng từ cõi lòng người đã ra đi.