Lá thư không ký tên, nhưng Thành nhận ra ngay nét chữ của mẹ mình

Trong một căn nhà nhỏ ở ngoại ô, gia đình bà Hạnh quây quần bên mâm cơm chiều. Không khí ấm cúng với tiếng cười nói của ông Hạnh, con trai cả Thành, và nàng dâu mới cưới – Linh. Linh là một cô gái dịu dàng, chu đáo, luôn được hàng xóm khen ngợi vì sự hiếu thảo với bố mẹ chồng. Nhưng hôm đó, không ai ngờ được rằng một biến cố sẽ làm đảo lộn tất cả.

Mâm cơm được dọn ra với những món đơn giản nhưng đậm đà: canh chua cá lóc, thịt kho tàu, và đĩa rau muống xào tỏi. Linh vừa gắp một miếng cá cho bà Hạnh, miệng nở nụ cười, thì bất ngờ bốp! Một cái tát vang lên, khiến cả nhà chết lặng. Bà Hạnh, với gương mặt đỏ bừng, chỉ tay vào Linh, giọng run rẩy:
“Đồ vô liêm sỉ! Cô nghĩ tôi không biết gì sao?”

Thành sững sờ, vội đứng dậy can ngăn: “Mẹ, mẹ làm gì thế? Linh làm gì sai mà mẹ tát cô ấy?” Ông Hạnh cũng hoang mang, cố kéo bà Hạnh ngồi xuống, nhưng bà vẫn không ngừng lườm Linh, ánh mắt đầy căm phẫn. Linh ôm mặt, nước mắt lăn dài, không nói được lời nào, chỉ lặng lẽ đứng dậy bỏ ra sân sau.

Cả xóm nhanh chóng xì xào. “Bà Hạnh chắc điên rồi! Linh hiền lành thế, ai mà chẳng quý. Sao tự dưng lại tát con dâu giữa bữa cơm?” Người thì bảo bà Hạnh già rồi nên lẫn cẫn, người khác đồn bà ghen tị vì Linh được lòng mọi người hơn. Không ai hiểu chuyện gì đang xảy ra, và Linh thì từ chối giải thích, chỉ lặng lẽ thu dọn đồ đạc như định rời khỏi nhà.

Vài ngày sau, Thành phát hiện một lá thư trong ngăn kéo của Linh. Đó là thư tay, nét chữ run run, viết bằng mực đỏ. Nội dung khiến anh lạnh sống lưng:

“Linh, cô tưởng tôi không biết bí mật của cô sao? Nếu không muốn cả nhà này tan nát, hãy biến khỏi đây trước khi tôi nói ra sự thật.”

Lá thư không ký tên, nhưng Thành nhận ra ngay nét chữ của mẹ mình. Anh đau đớn đối diện bà Hạnh: “Mẹ, tại sao mẹ làm thế với Linh? Bí mật gì mà mẹ phải tát cô ấy trước mặt mọi người?” Bà Hạnh im lặng một lúc, rồi thở dài, lấy từ trong tủ ra một chiếc hộp gỗ cũ kỹ. Bên trong là một xấp ảnh và một tờ giấy xét nghiệm ADN.

Bà Hạnh kể, giọng trầm buồn: “Linh không phải người xa lạ. Cô ấy… là con gái của người phụ nữ mà bố con từng ngoại tình cách đây 25 năm. Khi mẹ phát hiện ra, mẹ đã tha thứ cho bố con, nhưng không ngờ Linh lại tìm đến và cưới con. Mẹ nghĩ cô ấy cố tình tiếp cận để trả thù gia đình ta.”

Thành sững sờ. Anh nhớ lại những lần Linh hỏi về quá khứ của bố mẹ, những câu hỏi tưởng chừng vô hại nhưng giờ lại đầy ẩn ý. Cái tát của bà Hạnh không phải vô cớ – bà muốn bảo vệ gia đình, muốn Linh rời đi trước khi sự thật bùng nổ.

Nhưng câu chuyện chưa dừng lại. Đêm đó, Linh trở về, mang theo một chiếc USB và ngồi đối diện cả nhà. Cô bật máy tính, mở một đoạn ghi âm. Giọng một người đàn ông vang lên, chính là bố của Thành, ông Hạnh. Trong đoạn ghi âm, ông thú nhận rằng chính ông đã tìm Linh từ nhiều năm trước, khi biết cô là con gái mình. Ông muốn chuộc lỗi, nên đã âm thầm sắp xếp để Linh gặp và yêu Thành, hy vọng cô sẽ được sống hạnh phúc trong gia đình mà ông đã từng làm tổn thương.

Linh khóc, nói: “Con không hề biết sự thật cho đến khi nhận được lá thư của mẹ. Con chỉ muốn làm tròn bổn phận của một người con dâu, nhưng mẹ lại nghĩ con đến để phá hoại. Cái tát đó… con không trách mẹ, nhưng con muốn mẹ hiểu rằng con cũng là nạn nhân của quá khứ.”

Bà Hạnh ôm mặt, bật khóc. Cái tát không chỉ là sự hiểu lầm, mà còn là nỗi đau của một người mẹ cố bảo vệ gia đình, nhưng lại vô tình làm tổn thương chính con gái của chồng mình. Cả nhà lặng đi, không ai biết nói gì. Bí mật tưởng chừng sẽ chia rẽ họ mãi mãi, nhưng chính sự thật đã kéo họ lại gần nhau hơn.

Từ đó, bà Hạnh và Linh bắt đầu học cách hiểu nhau. Cái tát ngày ấy không chỉ là một vết đau, mà còn là khởi đầu cho sự hàn gắn của một gia đình đầy rẫy bí mật. Xóm làng vẫn xì xào, nhưng giờ đây, họ không còn nghĩ bà Hạnh điên. Họ chỉ thấy một gia đình, dù đầy sóng gió, vẫn chọn yêu thương và tha thứ.