Chỉ vì mâm cơm, vợ c//ãi nh//au với mẹ, tôi thẳng chân đ////ạp vợ để rồi â/n hậ/n suốt đời…

Chỉ vì mâm cơm, vợ c//ãi nh//au với mẹ, tôi thẳng chân đ////ạp vợ để rồi â/n hậ/n suốt đời…

Ngày hôm đó, tôi đi làm về muộn. Trời vừa sẩm tối, mưa lắc rắc ngoài hiên. Vừa dựng xe trước sân, tôi đã nghe tiếng cãi vã vang ra từ trong bếp. Tiếng mẹ tôi gay gắt, còn giọng vợ thì nghèn nghẹn. Tôi bước vào, thấy mâm cơm đã dọn xong, nhưng thức ăn chỉ có mỗi bát canh rau, đĩa trứng rán và bát cá kho nhỏ. Mẹ tôi ngồi khoanh tay nhìn vợ chằm chằm.

“Con dâu gì mà lo cơm chẳng ra cơm thế này hả? Nhà này thiếu thốn gì đâu mà nấu thế này cho chồng con ăn?” – mẹ tôi trách.

Vợ tôi cúi mặt, giọng run run:
“Mẹ, hôm nay con đi đón bé về muộn, rồi bé lại sốt, con chưa kịp đi chợ…”

Mẹ tôi đập tay xuống mâm cơm, ghế xê dịch kêu “két” một tiếng:
“Ngày nào cũng lý do lý trấu, cô đúng là chẳng ra gì. Hồi xưa tôi nuôi ba đứa con, vẫn lo cho cả nhà no đủ, cô thì chỉ mỗi thằng bé mà cũng than.”

Tôi ngồi xuống, chưa kịp gắp miếng nào thì nghe vợ lí nhí:
“Con xin lỗi mẹ, nhưng mẹ cũng hiểu giúp con, con đi làm về muộn, con cũng mệt…”

Tiếng “mệt” vừa dứt, tôi giận sôi lên. Trong đầu tôi nghĩ: “Cô ấy dám cãi lại mẹ mình?”. Cơn tức giận bốc lên, tôi đứng bật dậy, không kịp suy nghĩ, chân tôi đạp thẳng vào vai vợ. Vợ tôi ngã nhào ra nền gạch, đầu va vào chân tủ. Đĩa cơm trên tay cô ấy rơi xuống vỡ tan tành. Con trai tôi lúc đó mới ba tuổi, đứng bên cạnh, hoảng sợ khóc thét lên.

Nhìn vợ nằm co quắp dưới nền, tay ôm đầu, tôi vẫn còn giận dữ:
“Cô im ngay! Mẹ nói thì phải nghe, ai cho cãi?”

Mẹ tôi cũng sững lại, không ngờ tôi hành động như vậy. Bà lật đật chạy đến đỡ vợ dậy, miệng lẩm bẩm:
“Thôi thôi, dậy đi con, mẹ không sao, mẹ nói vậy thôi…”

Nhưng vợ tôi không đứng lên nổi. Máu rỉ ra từ trên trán, thấm ướt tóc mái. Tôi hoảng hốt, vội bế cô ấy lên, chạy ra ngoài gọi taxi. Suốt dọc đường, cô ấy không nói lời nào, chỉ nhắm mắt, nước mắt ứa ra hai bên thái dương. Con trai ngồi bên cạnh nắm tay mẹ, nó cũng nấc nghẹn không dám khóc to.

Bác sĩ băng vết thương cho vợ tôi xong, bảo chỉ may vài mũi, không nguy hiểm, nhưng tôi vẫn thấy tim mình đau thắt lại. Tôi nhớ lúc còn yêu, vợ hay cười lắm, mắt cô ấy cong cong như vầng trăng non. Mỗi lần tôi mệt, cô ấy lại nấu cho tôi tô cháo, xoa bóp vai, hỏi han từng chút. Còn giờ đây, người con gái ấy đang ngồi trên giường bệnh, đầu quấn băng trắng, đôi mắt đỏ hoe nhìn xuống đất, không nhìn tôi lấy một lần.

Đêm đó, mẹ tôi ở nhà trông con. Tôi ngồi cạnh giường bệnh của vợ, nhìn vết thương trên trán cô ấy, lòng rối bời. Tôi đưa tay ra muốn nắm lấy tay vợ, nhưng cô ấy nhẹ nhàng rút tay lại, quay mặt vào tường. Tim tôi nhói lên.

Tôi lẩm bẩm:
“Anh xin lỗi… anh nóng giận quá, anh không kiềm chế được…”

Nhưng vợ không đáp. Tôi biết, lời xin lỗi của tôi quá muộn màng. Vài hôm sau, vợ xuất viện về nhà. Cô ấy làm mọi việc trong im lặng, không nói, không cười, cũng không khóc. Mỗi tối, cô ấy ngủ cùng con trai trong phòng, còn tôi nằm ngoài phòng khách. Mẹ tôi thấy vậy cũng im lặng, không dám nói gì thêm.

Một tuần sau, tôi đi làm về, thấy vợ đã dọn hết đồ của cô ấy và con. Trên bàn là lá đơn. Tôi gọi điện, cô ấy không bắt máy. Tôi chạy đến nhà ngoại, mẹ vợ chỉ nhìn tôi, không trách móc. Tôi xin được gặp vợ, nhưng cô ấy không ra. Tôi đứng ngoài cửa, nghe tiếng con trai gọi “ba ơi” trong nghẹn ngào. Nước mắt tôi chảy xuống nóng rát.

Từ ngày đó, tôi trở về căn nhà vắng lặng. Mâm cơm chỉ còn mình tôi và mẹ. Mẹ tôi thở dài, ăn chẳng được bao nhiêu. Tôi nhìn sang chỗ ngồi của vợ, nơi cô ấy hay gắp thức ăn cho tôi, bỗng thấy trống trải đến lạ. Chỉ vì một phút nóng giận, chỉ vì sĩ diện và cái tôi lớn hơn tất cả, tôi đã tự tay đạp đổ mái ấm của mình.

Giờ đây, mỗi tối đi làm về, tôi thèm nghe tiếng vợ hỏi:
“Anh ăn cơm chưa?”.
Tôi thèm nghe tiếng con cười khúc khích chạy ra đón. Nhưng mọi thứ chỉ còn trong ký ức. Tôi có thể làm lại từ đầu, nhưng không bao giờ có thể xóa được hình ảnh vợ nằm dưới nền nhà với vết máu trên trán và đôi mắt tuyệt vọng ấy.

Tôi ân hận. Ân hận suốt cuộc đời này.