Tôi và vợ cưới nhau được bảy năm. Thu – vợ tôi – không xinh đẹp lộng lẫy nhưng dịu dàng, biết vun vén gia đình. Lương tôi khá cao, mỗi tháng đưa vợ 10 triệu để chi tiêu, còn lại tôi giữ. Thu không phàn nàn, chỉ âm thầm xoay xở, lúc thì bán hàng online, khi thì dạy kèm buổi tối để đủ tiền lo con học, tiền nhà, tiền điện nước.
Một hôm, tôi lĩnh khoản thưởng lớn gần 200 triệu. Vợ khuyên tôi nên gửi tiết kiệm chung để sau này có việc dùng tới. Nhưng tôi gạt phăng:
– Em giữ làm gì, lỡ sau này em thay lòng đổi dạ thì sao? Anh gửi mẹ giữ cho chắc ăn.
Thu cười buồn, không nói gì. Tôi mang hết số tiền ấy đưa cho mẹ ruột. Bà nhận lấy, ánh mắt sáng lên:
– Ừ, tiền con làm ra, để mẹ giữ hộ, sau này đỡ phiền con vợ.
Từ đó, tôi tin tưởng tuyệt đối vào mẹ mình. Mỗi lần vợ hỏi, tôi gắt gỏng:
– Tiền của tôi, tôi muốn để đâu là quyền của tôi. Đừng có mà mơ!
Cứ thế, mâu thuẫn giữa tôi và Thu ngày càng nhiều. Cô ấy than mệt khi làm hai việc một lúc, tôi bảo lười. Cô ấy đề nghị tôi đưa thêm tiền học cho con, tôi mắng xối xả: “Nuôi con thôi mà cũng không xong thì ở nhà làm gì.”
Một tối, sau trận cãi vã lớn, Thu lặng lẽ dọn đồ, đặt lên bàn lá đơn ly hôn đã ký sẵn. Cô ấy chỉ nói: “Em mệt rồi. Em không muốn sống trong ngôi nhà mà bản thân chẳng có tiếng nói. Em sẽ nuôi con.”
Tôi cười khẩy, nghĩ thầm: Ly hôn càng tốt, đỡ phải nuôi báo cô. Tôi ký vào đơn không do dự.
Ngày ra tòa, Thu không đòi hỏi gì ngoài quyền nuôi con. Cô ấy bế đứa bé, cúi chào mẹ chồng, ánh mắt buồn nhưng kiên quyết. Tôi nhìn theo bóng lưng gầy guộc ấy, lòng nhẹ bẫng, tự nhủ: Rồi cô sẽ hối hận khi rời xa tôi.
Nhưng chỉ một tuần sau, tôi nhận được tin sét đánh. Công ty gặp biến cố lớn, tôi bị cho thôi việc. Không lương, không thưởng, không khoản tích lũy nào trong tay. Tôi vội vàng về nhà mẹ, xin rút số tiền đã gửi để trang trải thời gian thất nghiệp.
Mẹ tôi ngập ngừng, rồi chép miệng:
– Tiền gì con? À, mẹ… mẹ dùng để sửa nhà, với lo mấy khoản cho em trai con rồi. Giờ chẳng còn bao nhiêu nữa.
Tôi chết lặng, tim như bị ai bóp nghẹn. Tôi lục tung tủ, chỉ còn vỏn vẹn 5 triệu. Tôi gào lên:
– Sao mẹ làm thế với con? Đó là tiền con vất vả mấy năm trời mới có được!
Mẹ tôi quay đi, giọng lạnh tanh:
– Tiền con đưa mẹ thì là của mẹ. Con trai gì mà to tiếng với mẹ vì tiền.
Tôi ngã bệt xuống sàn, nước mắt tuôn ra nhưng cổ họng nghẹn cứng. Bao nhiêu năm tôi không tin vợ, nghĩ cô ấy chỉ ham tiền của tôi. Để rồi giờ đây, người mà tôi tin tưởng nhất lại đẩy tôi vào cảnh tay trắng.
Tối đó, tôi lang thang tới phòng trọ của vợ cũ. Qua khe cửa, tôi thấy Thu đang dạy con học, ánh đèn vàng soi lên gương mặt gầy gò nhưng đầy bình yên. Tôi nghe con hỏi:
– Mẹ ơi, sao ba không ở cùng mình nữa?
Thu khẽ xoa đầu con:
– Vì ba bận việc. Nhưng không sao, mẹ sẽ lo cho con. Con chỉ cần ngoan và học giỏi, được không?
Tôi bật khóc. Lần đầu tiên trong đời tôi khóc không thành tiếng. Tôi nhận ra, người phụ nữ từng nhẫn nhịn vì tôi, lo cho tôi từng bữa ăn giấc ngủ, chưa từng tính toán điều gì. Chính tôi đã đẩy cô ấy rời xa. Còn người tôi tin tưởng nhất, lại đang nhẫn tâm vùi dập tôi trong nghèo khó.
Tôi quay lưng bước đi, nước mắt rơi lã chã. Trời đêm lạnh buốt, còn tim tôi thì vỡ vụn. Mất đi người vợ yêu thương, mất hết niềm tin vào mẹ ruột, giờ đây tôi mới hiểu, cuộc đời này, có những sai lầm trả giá bằng cả phần đời còn lại.