Tôi gặp Hưng vào một chiều tháng Sáu, khi Hà Nội còn ngập nắng, và lòng tôi vẫn đầy tin tưởng. Anh đến như một cơn gió mát lành, mang theo sự điềm tĩnh của tuổi ba mươi và lời hứa về một mái nhà ấm áp. Chúng tôi cưới nhau sau một năm hẹn hò. Gia đình anh quý tôi, bạn bè anh chào đón tôi, và anh – lúc đó – yêu tôi không một chút hoài nghi.
Cuộc hôn nhân của chúng tôi là giấc mơ của nhiều người: nhà ba tầng ở quận trung tâm, xe hơi riêng, công việc văn phòng nhàn hạ, mỗi tối cùng nhau ăn cơm, cuối tuần cùng nhau xem phim. Nhưng mọi giấc mơ đều có hồi kết. Của tôi kết thúc khi cô ấy trở về.
Vy – người yêu cũ của Hưng.
Tôi nghe tên cô ấy lần đầu từ lời kể mơ hồ của mẹ chồng trong bữa cơm tối:
“Vy mới về nước, nghe bảo đang làm ở một công ty nước ngoài, giỏi lắm.”
Tôi mỉm cười: “Ai Vy hả mẹ?”
“Cái Vy ngày xưa yêu thằng Hưng nhà mình ấy con, hai đứa học chung đại học.”
Tay tôi siết nhẹ chiếc đũa.
Vy xuất hiện ngay sau đó, như thể chưa từng có mười năm xa cách. Một buổi tối, Hưng đưa cô ấy về nhà chơi. Cô ấy đẹp, thanh lịch và có đôi mắt biết cười. Cô ấy bắt tay tôi rất nhẹ: “Chào chị, em là Vy. Nghe Hưng kể nhiều về chị lắm.”
Tôi đáp lại bằng một cái gật đầu nhã nhặn, nhưng trong lòng, mọi giác quan đang gióng lên hồi chuông báo động.
Hưng thay đổi từ đó.
Anh về muộn hơn, hay mơ màng, ít nói. Tôi thấy anh lưu ảnh Vy trong điện thoại, đôi khi còn nhắn tin với vẻ luống cuống như một cậu trai mới lớn. Những món quà tôi tặng anh bị lãng quên trong ngăn kéo. Ánh mắt anh nhìn tôi dần trở nên… có lỗi, và xa lạ.

Tôi không hỏi. Không đánh ghen. Không làm ầm. Tôi chỉ lặng lẽ quan sát. Đàn bà – khi im lặng – là khi họ đang chuẩn bị cho một cuộc chiến mà họ chắc chắn sẽ thắng.
Tôi thuê thám tử.
Tôi biết được nhiều hơn mình tưởng: Vy chưa lập gia đình, chia tay người yêu ở Anh sau một vụ lùm xùm tài chính. Cô ấy về Việt Nam không chỉ để “làm việc”, mà còn vì Hưng.
Và Hưng… đã dọn ra khách sạn ở vài hôm, lấy cớ đi công tác.
Tôi không yêu cầu anh lựa chọn. Tôi chỉ đặt lên bàn phòng khách một tờ đơn ly hôn, kèm theo nụ cười nhẹ nhất có thể:
“Em nghĩ… chúng ta nên kết thúc trước khi kịp ghét nhau.”
Anh nhìn tôi sững sờ: “Anh xin lỗi.”
Tôi không khóc. Cũng không hỏi “Tại sao?”. Tôi đã biết đáp án từ lâu.
“Em muốn gì?” – anh hỏi, như thể việc chia tay đã là hiển nhiên.
Tôi đưa ra điều kiện:
Toàn bộ căn nhà sẽ thuộc về tôi.
Công ty nhỏ đứng tên tôi – nơi tôi gây dựng cùng anh từ lúc bắt đầu – cũng sẽ chuyển nhượng hết cổ phần.
Tài khoản tiết kiệm chung sẽ chia đôi.
Anh ký mà không đắn đo. Có lẽ vì cắn rứt. Có lẽ vì nghĩ mọi chuyện đã an bài. Hoặc cũng có thể… vì Vy đang chờ.
Sau ly hôn, tôi dọn về sống trong căn nhà ba tầng rộng thênh thang, một mình. Buổi sáng pha cà phê, tôi vẫn nghe tiếng kéo vali đi vội của anh ngày ấy. Buổi tối nấu ăn, tôi vẫn đặt hai đôi đũa, rồi lại lặng lẽ cất một đôi đi. Nhưng rồi, mọi thói quen cũng phai dần, như một vết sẹo lành miệng.
Tôi bắt đầu sống cho mình. Mua một con mèo nhỏ. Tập yoga. Thỉnh thoảng đi du lịch. Những người phụ nữ từng thương hết lòng sẽ không vội yêu ai mới. Họ yêu bản thân trước, rồi mới để người khác bước vào.
Còn Hưng?
Người ta bảo anh và Vy dạo này hay cãi nhau. Hình như công việc Vy không như ý. Hình như Vy bắt đầu muốn sang tên vài thứ.
Tôi nghe, chỉ cười nhạt.
Ba tháng sau ly hôn, tôi bất ngờ nhận được cuộc gọi từ Hưng. Giọng anh khàn đi, như người mất ngủ.
“Anh có thể gặp em một lát không?”
Tôi đồng ý. Chúng tôi gặp nhau ở quán cà phê quen, nơi từng tổ chức sinh nhật đầu tiên của tôi sau khi cưới. Anh gầy hơn, mắt trũng sâu.
“Vy bỏ anh rồi.”
Tôi không ngạc nhiên. Nhưng vẫn hỏi: “Sao vậy?”
“Cô ấy bảo… không chịu được áp lực. Với lại… anh không còn như xưa nữa.”
Tôi im lặng. Đôi khi, sự trả giá không đến từ tay người bị phản bội, mà từ chính kẻ phản bội.
Hưng ngập ngừng: “Anh muốn quay lại…”
Tôi nhìn anh hồi lâu. Thật lâu. Rồi tôi cười. Nụ cười đầu tiên trong suốt cả buổi.
“Anh biết không? Em đã từng nghĩ, nếu anh quay lại, em sẽ tha thứ. Nhưng bây giờ, em chỉ thấy biết ơn vì anh đã chọn Vy.”
“Vì sao?”
“Vì nhờ vậy, em có được tất cả.”
Anh lặng người.
Một tuần sau, tôi gửi đơn kiện ra tòa – kiện đòi lại phần tài sản cá nhân tôi đã đứng tên Hưng trong thời gian hôn nhân, vốn là phần thừa kế riêng của cha mẹ tôi. Tòa xử: thắng kiện.
Tôi có nhà. Có công ty. Có tiền.
Vy thì đã bay sang Singapore theo tiếng gọi của một người đàn ông khác – già hơn Hưng mười tuổi, nhưng có tài sản thật.
Hưng còn lại hai bàn tay trắng và sự ân hận không thể gom lại.
Tôi không phải là kẻ thứ ba. Tôi chỉ là người bị bỏ lại. Nhưng tôi đã học cách đứng dậy – không phải để giữ lấy tình yêu, mà để giữ lấy chính mình.
Một ngày cuối năm, tôi đi bộ giữa con phố đầy hoa. Một đứa bé chạy vấp ngã trước mặt, tôi đỡ nó dậy. Người mẹ trẻ của bé cúi đầu cảm ơn tôi, rồi nhìn tôi hồi lâu:
“Chị… là chị Linh, đúng không? Chủ công ty L.A? Em từng học lớp khởi nghiệp của chị…”
Tôi gật đầu.
Cô gái ấy nói: “Chị là thần tượng của em. Em luôn nghĩ, chắc chị phải được chồng yêu thương lắm mới giỏi như vậy.”
Tôi chỉ mỉm cười, nói nhỏ: “Không đâu em, chính vì từng không được yêu thương, nên chị mới giỏi như vậy.”
Tôi bước đi, giữa mùa hoa đoạn tuyệt. Sau lưng là những cánh hoa rụng xuống vỉa hè, rực rỡ và lặng lẽ – như tôi, như những gì tôi đã trải qua, và vượt qua.