Nam chỉ gật đầu, cười: “Ờ, trúng số thì ta//o chia m//ày một nửa!”, nhưng đêm về, hắn ngồi nhìn mẹ Hoa ngủ, tự hỏi mình có đang làm điều vô nghĩa

Chương 1: Gặp Gỡ Dưới Cơn Mưa

Sài Gòn mưa tầm tã. Những con hẻm nhỏ ngập nước, đèn đường mờ mờ ảo ảo. Nam, một gã thợ hồ 30 tuổi, áo mưa rách tươm, lê bước về căn phòng trọ tồi tàn sau một ngày làm việc mệt nhoài. Lương tháng chỉ đủ trả tiền nhà, ăn mì gói, và thỉnh thoảng mua chai bia rẻ tiền để quên đi cái nghèo đeo bám.

Dưới mái hiên xiêu vẹo của một quán nước, Nam thấy một bà cụ già nua, tóc bạc phơ, đang co ro ôm xấp vé số ướt sũng. Bà cụ run rẩy, đôi mắt mờ đục nhìn ra màn mưa, chẳng biết đi đâu về đâu. Nam dừng lại, không phải vì thương, mà vì tò mò. “Bà ơi, sao không về nhà mà ngồi đây?”

Bà cụ ngước lên, giọng yếu ớt: “Nhà đâu mà về, cậu ơi. Con cái bỏ, nhà mất lâu rồi, bán vé số sống qua ngày thôi.” Nam đứng lặng. Hắn chẳng giàu, nhưng nhìn bà cụ, hắn thấy mình còn may mắn hơn nhiều. Hắn đưa bà cụ về căn phòng trọ chật chội của mình, nhường cái giường duy nhất, còn mình ngủ dưới sàn.

Chương 2: Đèo Bòng và Lời Dèm Pha

Tin tức lan nhanh trong xóm trọ. Một gã nghèo như Nam lại nhặt bà cụ không thân thích về nuôi, ai cũng xì xào. “Đồ dở hơi, tự dưng đèo bòng thêm miệng ăn!” “Chắc muốn lợi dụng gì đây!” Những lời cay nghiệt bay tới tai Nam, nhưng hắn chỉ cười nhạt. Hắn đặt tên bà cụ là “mẹ Hoa”, vì bà thích hoa giấy đỏ rực ngoài ngõ.

Mẹ Hoa yếu, nhưng sáng nào cũng cố dậy sớm nấu cho Nam bát cháo loãng hay tô mì gói thêm quả trứng. Bà kể chuyện ngày xưa, khi còn trẻ, bà cũng có một gia đình, nhưng chồng mất sớm, con cái lớn lên bỏ đi biệt tăm. Nam nghe, chẳng nói gì, chỉ lặng lẽ đi làm, mang tiền về mua thuốc cho mẹ Hoa, sửa lại mái nhà dột, và mua thêm cái chăn ấm.

Xóm trọ vẫn không ngừng dè bỉu. Có hôm, thằng Tí bán nước đầu ngõ còn hét lên: “Nam ơi, mày nuôi bà cụ để trúng số độc đắc hả?” Nam chỉ gật đầu, cười: “Ờ, trúng số thì tao chia mày một nửa!” Nhưng đêm về, hắn ngồi nhìn mẹ Hoa ngủ, tự hỏi mình có đang làm điều vô nghĩa.

Chương 3: Bí Mật Sau Ba Năm

Ba năm trôi qua. Mẹ Hoa khỏe hơn, nhưng vẫn yếu. Nam vẫn nghèo, nhưng hắn không còn ăn mì gói nữa. Hắn học thêm nghề sửa xe, mở một tiệm nhỏ ngay đầu hẻm. Mẹ Hoa không còn bán vé số, mà ngồi bên tiệm, kể chuyện cho lũ trẻ con trong xóm nghe. Căn phòng trọ giờ có thêm cái tivi cũ và một góc nhỏ trồng hoa giấy đỏ.

Một ngày nọ, một người đàn ông lạ mặt, mặc vest lịch sự, tìm đến tiệm sửa xe của Nam. Ông ta tự xưng là luật sư, mang theo một vali giấy tờ. “Cậu là Nam, người chăm sóc bà Hoa?” Nam gật đầu, ngờ vực. Luật sư đưa ra một tờ di chúc, giải thích rằng mẹ Hoa từng là chủ một mảnh đất lớn ở ngoại ô, nhưng bị con trai lớn lừa bán mất. Trước khi mất liên lạc, bà đã lập di chúc, để lại một khoản tiền tiết kiệm bí mật cho người “thật lòng chăm sóc bà đến cuối đời”.

Nam sững sờ. Số tiền không lớn đến mức đổi đời, nhưng đủ để hắn trả nợ, mua một căn nhà nhỏ, và lo cho mẹ Hoa đến cuối đời. Hắn nhìn mẹ Hoa, giờ đã ngồi lặng lẽ bên góc hoa giấy, mỉm cười. “Mẹ biết hết, nhưng mẹ không muốn nói. Mẹ chỉ muốn xem lòng con thế nào,” bà nói, mắt ngân ngấn nước.

Xóm trọ im bặt. Những lời dè bỉu biến mất. Thằng Tí bán nước giờ hay chạy qua tiệm Nam, xin lỗi vì đã nói bậy. Nam không để tâm. Hắn chỉ biết, ba năm qua, hắn không chỉ tìm được một người mẹ, mà còn tìm được ý nghĩa cho cuộc sống nghèo khó của mình.

Kết: Hoa Giấy Đỏ

Căn nhà nhỏ của Nam giờ rực rỡ hoa giấy. Mẹ Hoa vẫn kể chuyện, nhưng giờ là cho cả lũ trẻ con lẫn người lớn trong xóm. Nam vẫn sửa xe, nhưng mỗi tối, hắn ngồi bên mẹ Hoa, nghe bà kể về những ngày xưa cũ. Hắn không trúng số độc đắc, nhưng hắn biết, mình đã trúng một thứ quý giá hơn nhiều: một gia đình.