Nghe tin vợ cũ lấy chồng tà//n tậ//t, cả nhà tôi lái xe sang tới ch//ế giễ//u, vừa nhìn thấy chú rể, bố tôi bật kh/óc còn mẹ ng/ất x/ỉu – hóa ra chú rể là…
Tôi và Lan ly hôn cách đây 2 năm. Khi ấy, tôi là nhân viên kinh doanh, lương không cao nhưng đủ sống. Lan làm công nhân may, hiền lành, chịu thương chịu khó. Thế nhưng, tôi lại chê cô ấy kém sắc, quê mùa, không phù hợp với tham vọng của tôi. Sau ly hôn, tôi quen Thảo – con gái giám đốc, và tự hào với bố mẹ rằng mình đã chọn đúng người.
Hôm qua, tôi nghe tin Lan sắp tái hôn. Hàng xóm xì xào chú rể là người ngồi xe lăn. Tôi cười nhạt, khoe với cả nhà:
– Mọi người thấy chưa, nó chỉ xứng với người thế thôi.
Bố tôi vốn gia trưởng, gật gù. Mẹ tôi cũng mỉm cười:
– Thôi thì miễn có chồng, còn hơn ở vậy.
Sáng nay, chúng tôi đi chiếc xe sang của Thảo đến dự đám cưới. Tôi mặc vest chỉnh tề, bố mẹ tôi cũng diện quần áo đẹp, bước vào với thái độ tự tin. Tôi nghĩ phen này sẽ được dịp khinh thường vợ cũ.
Nhưng vừa bước vào, tôi khựng lại. Hội trường cưới sang trọng, đầy khách mời. Chú rể ngồi trên xe lăn, mặc vest đen, dáng người vững chãi, gương mặt điển trai và ánh mắt cương nghị. Tôi nhận ra anh ấy ngay lập tức – đó là anh Hưng, người từng cứu mạng bố tôi 5 năm trước.
Ngày ấy, bố tôi bị tai nạn xe, mắc kẹt dưới gầm container đang bốc cháy. Anh Hưng – khi đó là lính cứu hỏa – đã lao vào cứu bố tôi ra. Nhưng vì vụ nổ, đôi chân anh ấy bị thương nặng, không thể đi lại bình thường. Gia đình tôi rất biết ơn nhưng anh ấy từ chối nhận hỗ trợ, chỉ cười bảo:
– Bác khỏe mạnh là cháu mừng rồi. Cháu chỉ tiếc không thể tiếp tục công việc cứu người.

Bố tôi nhìn thấy anh Hưng, đôi chân run lên. Mẹ tôi choáng váng đến mức ngất xỉu ngay tại chỗ. Tôi thì cứng đờ người. Lan mặc váy cưới trắng, tay nắm tay anh Hưng, nụ cười rạng rỡ, ánh mắt tràn đầy yêu thương.
MC giới thiệu:
– Chú rể là cựu đội phó đội cứu hỏa thành phố, người đã dũng cảm hy sinh đôi chân vì cứu sống nhiều người. Hôm nay, anh tìm thấy hạnh phúc thật sự bên cô dâu dịu dàng, xinh đẹp.
Bố tôi bật khóc nức nở. Tôi nghe tiếng khóc nghẹn trong ngực ông. Còn tôi, tim như thắt lại. Người đàn ông mà chúng tôi định chê cười lại chính là ân nhân đã cứu mạng bố tôi. Tôi càng cảm thấy nhục nhã khi thấy ánh mắt Lan nhìn tôi – không oán giận, chỉ bình thản như đã buông bỏ tất cả.
Sau buổi lễ, bố tôi chống gậy đến trước mặt anh Hưng, cúi đầu sâu:
– Bác nợ cháu cả mạng sống, vậy mà… bác… bác xin lỗi cháu.
Anh Hưng mỉm cười hiền hậu:
– Bác khỏe mạnh là cháu vui rồi. Hôm nay là ngày vui, bác đừng khóc.
Tôi đứng sau lưng bố, trái tim nặng trĩu. Ngày trước tôi ly hôn Lan vì nghĩ cô ấy không xứng đáng. Giờ tôi mới hiểu, người không xứng đáng chính là tôi – kẻ từng coi thường, phản bội, kẻ chưa từng biết trân trọng.
Trên đường về, không ai nói câu nào. Bố tôi chỉ khẽ lẩm bẩm:
– Người ta mất đôi chân mà sống tử tế, còn mày… mày lành lặn mà chẳng đáng một xu.
Tôi nhìn ra ngoài cửa xe, nắng chói chang, mắt tôi cay xè. Hạnh phúc không nằm ở hình thức hay khiếm khuyết, mà ở trái tim. Và Lan, vợ cũ của tôi, cuối cùng đã tìm được người xứng đáng để dựa vào suốt đời.