Mưa lất phất rơi trên những con phố Sài Gòn đêm ấy, ánh đèn neon mờ ảo phản chiếu trên mặt đường ướt át. Tôi, Minh Anh, 26 tuổi, đứng dưới mái hiên một quán cà phê nhỏ, nhìn dòng người qua lại mà lòng trĩu nặng. Đêm đó, tôi đã phạm một sai lầm. Một sai lầm mà tôi không bao giờ nghĩ mình sẽ vướng vào – một đêm với người đàn ông mà tôi vừa kính nể, vừa sợ hãi: tổng giám đốc tập đoàn Hoàng Gia, Hoàng Thiên Vũ. Anh là người đàn ông quyền lực, lạnh lùng, và đầy bí ẩn, nhưng ánh mắt anh đêm ấy lại như thiêu đốt mọi ranh giới tôi đặt ra.
Tôi không nhớ rõ vì sao mình lại để mọi chuyện đi xa đến thế. Có lẽ là men rượu, có lẽ là sự cô đơn trong tôi, hay là cái cách anh nhìn tôi, như thể tôi là cả thế giới trong khoảnh khắc ấy. Chỉ biết rằng, sáng hôm sau, tôi tỉnh dậy trong căn hộ sang trọng của anh, quần áo vương vãi, và trái tim tôi ngập trong hối hận. Tôi rời đi trước khi anh tỉnh, không một lời giải thích, không một lần quay đầu.
Hai tháng sau, tôi phát hiện mình mang thai. Cảm giác vừa vui mừng vừa hoảng loạn xâm chiếm. Tôi biết đứa bé là con của anh, nhưng tôi không đủ can đảm đối mặt. Hoàng Thiên Vũ không phải người đàn ông mà một cô gái như tôi có thể trèo cao. Tôi chỉ là một nhân viên bình thường trong công ty anh, một hạt cát giữa sa mạc rộng lớn của đế chế Hoàng Gia. Vậy nên, tôi chọn cách chạy trốn. Tôi nộp đơn xin nghỉ việc, không lý do, không giải thích, và đặt vé bay sang Nhật Bản. Ở đó, tôi bắt đầu lại, một mình nuôi lớn đứa con trong bụng, đặt tên là Minh Khang.
Năm năm trôi qua, cuộc sống ở Nhật Bản không dễ dàng, nhưng tôi đã cố gắng. Minh Khang lớn lên khỏe mạnh, thông minh, với đôi mắt sáng và nụ cười giống hệt cha cậu bé. Mỗi lần nhìn con, tôi lại nhớ đến Thiên Vũ, nhưng tôi cố gắng chôn vùi quá khứ. Tôi làm việc ở một công ty nhỏ, sống trong căn hộ đơn sơ, và dần học cách yêu thương bản thân hơn. Nhưng sâu thẳm trong lòng, tôi biết mình không thể chạy trốn mãi mãi.
Quyết định trở về Việt Nam không dễ dàng. Một phần vì mẹ tôi bệnh nặng, phần vì tôi muốn Minh Khang biết về quê hương của mình. Khi máy bay hạ cánh xuống sân bay Tân Sơn Nhất, tôi cảm nhận được một luồng khí nóng hổi quen thuộc. Minh Khang nắm chặt tay tôi, đôi mắt to tròn háo hức nhìn mọi thứ xung quanh. Tôi mỉm cười, nhưng trong lòng lại dâng lên một linh cảm kỳ lạ, như thể có điều gì đó đang chờ đợi tôi.
Và rồi, tôi nhìn thấy anh. Hoàng Thiên Vũ, đứng ngay cổng ra, trong bộ vest đen lịch lãm, ánh mắt sắc lạnh nhưng không giấu nổi sự kiên định. Anh vẫn như xưa, không, có lẽ còn cuốn hút hơn, với những nếp nhăn nhẹ nơi khóe mắt, như minh chứng cho những năm tháng đã qua. Tim tôi đập loạn, nhưng tôi cố giữ bình tĩnh, kéo Minh Khang sát vào mình.
“Chạy trốn đủ rồi, Minh Anh,” anh lên tiếng, giọng trầm nhưng đầy uy quyền. “Đến lúc cho anh lên chức và cho con trai anh tiếp quản cơ ngơi.”
Tôi sững sờ, không tin vào tai mình. Anh biết? Anh đã biết từ khi nào? Và tại sao anh lại ở đây, sau năm năm dài đằng đẵng? Minh Khang ngước nhìn tôi, rồi nhìn người đàn ông lạ mặt, tò mò nhưng không sợ hãi.
“Anh… làm sao anh biết?” Tôi lắp bắp, cố gắng giữ giọng bình tĩnh.
Thiên Vũ bước đến gần, ánh mắt dịu lại khi nhìn Minh Khang. “Cô nghĩ tôi sẽ để cô biến mất mà không tìm hiểu lý do sao? Năm năm trước, khi cô đột nhiên nghỉ việc, tôi đã nghi ngờ. Tôi có người theo dõi cô, Minh Anh. Không phải để kiểm soát, mà vì tôi không thể để mất cô.”
Lời nói của anh như một cú đánh vào trái tim tôi. Tôi đã nghĩ mình vô hình, rằng một người như anh sẽ chẳng bận tâm đến một nhân viên nhỏ bé như tôi. Nhưng hóa ra, tôi đã sai.
“Vậy tại sao anh không tìm tôi sớm hơn?” Tôi hỏi, giọng run run. “Tại sao để tôi một mình năm năm?”
Thiên Vũ thở dài, ánh mắt anh lướt qua Minh Khang trước khi trở lại nhìn tôi. “Vì tôi muốn cô tự do. Tôi biết cô sợ hãi, biết cô không muốn bị ràng buộc bởi tôi hay bất kỳ ai. Nhưng Minh Anh, cô không thể chạy trốn khỏi sự thật rằng chúng ta có một đứa con, và rằng tôi… đã chờ cô từ rất lâu.”
Tôi im lặng, những cảm xúc lẫn lộn dâng trào. Tôi muốn hét lên, muốn trách anh, nhưng đồng thời, một phần trong tôi cảm nhận được sự chân thành trong lời nói ấy. Minh Khang, như cảm nhận được sự căng thẳng, nắm lấy tay tôi chặt hơn.
“Chú này là ai, mẹ?” Cậu bé hỏi, giọng trong trẻo.
Tôi chưa kịp trả lời thì Thiên Vũ đã quỳ xuống, ngang tầm mắt Minh Khang. “Chú là ba của con, Khang ạ. Và chú muốn được ở bên con, bên mẹ con, nếu con đồng ý.”
Minh Khang nhìn anh, rồi nhìn tôi, ánh mắt lấp lánh như đang cố hiểu điều gì đó lớn lao. Tôi cảm thấy nước mắt chực trào, nhưng tôi kìm lại. Đây không phải lúc để yếu đuối.
Những ngày sau đó là một chuỗi những bất ngờ. Thiên Vũ không ép tôi phải trở thành một phần của thế giới anh, nhưng anh kiên nhẫn. Anh dành thời gian chơi với Minh Khang, kể cho cậu bé nghe về những giấc mơ lớn lao, về những tòa nhà chọc trời mà tập đoàn Hoàng Gia đã xây dựng. Anh cũng tìm cách kéo tôi vào cuộc sống của anh, không phải bằng quyền lực, mà bằng sự chân thành. Anh đưa tôi đến những nơi chúng tôi từng gặp gỡ, như quán cà phê đêm mưa năm ấy, và kể tôi nghe về những năm tháng anh đã tìm kiếm tôi, dù chỉ trong im lặng.
Nhưng bất ngờ lớn nhất đến vào một buổi tối, khi Thiên Vũ mời tôi và Minh Khang đến dinh thự của anh. Tôi nghĩ đó chỉ là một bữa ăn gia đình bình thường, nhưng khi bước vào, tôi thấy một căn phòng được trang trí lộng lẫy, với những bức ảnh của Minh Khang từ lúc mới sinh – những bức ảnh mà chính tôi đã chụp và giữ kín. Anh đã thuê người điều tra, thu thập từng mảnh ghép của cuộc sống tôi ở Nhật Bản.
“Minh Anh,” anh nói, nắm lấy tay tôi trước sự chứng kiến của Minh Khang và cả gia đình anh, “tôi không hứa sẽ cho cô cả thế giới, nhưng tôi hứa sẽ dành cả thế giới của tôi để bảo vệ cô và con trai chúng ta. Làm vợ tôi, được không?”
Tôi đứng đó, sững sờ, không tin rằng người đàn ông từng là giấc mơ xa vời của tôi giờ đây đang quỳ trước mặt, cầu xin một cơ hội. Minh Khang vỗ tay, cười rạng rỡ, như thể cậu bé đã hiểu tất cả từ lâu.
Tôi không trả lời ngay, chỉ lặng lẽ nhìn vào mắt Thiên Vũ, tìm kiếm một chút hoài nghi còn sót lại trong lòng. Nhưng ánh mắt anh, sâu thẳm và chân thành, như xua tan mọi khoảng cách mà tôi đã dựng lên trong suốt năm năm qua. Minh Khang, với nụ cười rạng rỡ, kéo tay tôi và Thiên Vũ, như muốn gắn kết chúng tôi lại gần nhau hơn.
Những tuần tiếp theo là một hành trình đầy cảm xúc. Thiên Vũ không chỉ là một người cha tận tụy với Minh Khang, mà còn là người đàn ông kiên nhẫn, sẵn sàng chờ đợi tôi mở lòng. Anh đưa chúng tôi đi khắp Sài Gòn, từ những con phố thân quen đến những góc nhỏ yên bình mà tôi chưa từng biết đến. Mỗi nơi chúng tôi đi qua đều như một mảnh ghép của quá khứ, khơi dậy những ký ức tôi tưởng đã chôn vùi. Một lần, anh dừng xe trước một công viên nhỏ ven sông, nơi anh kể rằng đã từng ngồi hàng giờ sau khi tôi rời đi, tự hỏi mình đã làm gì sai để mất tôi. Lời nói ấy, giản dị nhưng chân thật, khiến trái tim tôi rung lên từng nhịp.
Minh Khang nhanh chóng gắn bó với Thiên Vũ. Cậu bé thích nghe anh kể về những dự án lớn của Hoàng Gia, về những giấc mơ xây dựng nên những công trình trường tồn với thời gian. “Mẹ, ba nói con sẽ được làm ông chủ lớn!” Minh Khang hào hứng kể lại, đôi mắt sáng lấp lánh. Tôi chỉ cười, nhưng trong lòng không khỏi lo lắng. Liệu tôi có thể hòa nhập vào thế giới của Thiên Vũ, nơi mọi thứ đều xa hoa và áp lực? Liệu tôi có thể cho Minh Khang một cuộc sống mà cậu bé xứng đáng, mà không đánh mất chính mình?
Rồi một buổi tối, Thiên Vũ mời chúng tôi đến dinh thự của anh. Tôi tưởng đó chỉ là một bữa ăn gia đình bình thường, nhưng khi bước vào, tôi sững sờ trước một căn phòng được trang trí lộng lẫy. Những bức ảnh của Minh Khang từ khi mới sinh treo khắp nơi – những khoảnh khắc tôi chụp và cất giữ cẩn thận trong những năm tháng ở Nhật Bản. Tôi không thể tin nổi. “Làm sao anh có những bức ảnh này?” Tôi hỏi, giọng run run.
Thiên Vũ mỉm cười, ánh mắt lấp lánh. “Tôi đã tìm kiếm cô, Minh Anh. Không chỉ để biết cô ở đâu, mà để hiểu cuộc sống của cô, của con trai chúng ta. Tôi muốn biết mọi khoảnh khắc tôi đã bỏ lỡ.”
Tôi cảm thấy nghẹn ngào. Những năm tháng tôi nghĩ mình vô hình, hóa ra anh luôn ở đó, âm thầm dõi theo. Không phải để kiểm soát, mà để chờ đợi. Anh đã thuê người thu thập từng mảnh ghép của cuộc đời tôi, không phải để xâm phạm, mà để cảm nhận sự tồn tại của tôi và Minh Khang, dù chỉ qua những tấm ảnh.
“Minh Anh,” anh nói, nắm lấy tay tôi trước sự chứng kiến của Minh Khang và gia đình anh. “Tôi không hứa sẽ cho cô cả thế giới, nhưng tôi hứa sẽ dành cả thế giới của tôi để bảo vệ cô và con trai chúng ta. Làm vợ tôi, được không?”
Thời gian như ngừng trôi. Minh Khang vỗ tay, cười rạng rỡ, như thể cậu bé đã biết trước khoảnh khắc này. Tôi nhìn anh, người đàn ông từng là giấc mơ xa vời, giờ đây quỳ trước mặt tôi, cầu xin một cơ hội. Trái tim tôi, sau bao năm đóng băng, cuối cùng cũng tan chảy. Tôi gật đầu, nước mắt lăn dài trên má. Không phải vì quyền lực hay tiền bạc, mà vì tôi nhận ra rằng, sau tất cả những năm tháng chạy trốn, tôi đã tìm thấy nơi mình thuộc về.
Nhưng câu chuyện không dừng lại ở đó. Một tuần sau lễ đính hôn, khi tôi đang dần quen với ý nghĩ về một gia đình hoàn chỉnh, Thiên Vũ gọi tôi đến văn phòng của anh. Tôi tưởng đó chỉ là một cuộc gặp thông thường, nhưng khi bước vào, tôi thấy một chiếc hộp nhỏ đặt trên bàn làm việc. Bên trong là một chiếc nhẫn cũ, không phải kim cương lấp lánh, mà là một chiếc nhẫn bạc đơn sơ, khắc dòng chữ “Mãi mãi, Minh Anh”. Thiên Vũ kể rằng anh đã mua chiếc nhẫn này vào cái đêm định mệnh năm năm trước, với ý định cầu hôn tôi ngay sáng hôm sau. Nhưng tôi đã rời đi, và anh giữ nó như một lời nhắc nhở về lời hứa chưa từng nói ra.
“Anh đã đợi cô, Minh Anh,” anh nói, giọng trầm khàn. “Và anh sẽ đợi thêm bao lâu nữa, nếu đó là điều cô cần.”
Tôi ôm lấy anh, nước mắt lại rơi. Nhưng bất ngờ lớn nhất vẫn chưa đến. Một buổi sáng, khi tôi và Minh Khang đang ăn sáng, Thiên Vũ bước vào với một phong bì trên tay. Anh đặt nó trước mặt tôi, ánh mắt đầy ý tứ. “Mở ra đi,”