Đu//ổi vợ khỏi nhà một tuần, chồng t/ái m/ặt thấy sếp đăng ảnh cô trên FB: “Dâu mới nhà tôi”, trời ơi, không thể như thế được…

Tôi và Hạnh cưới nhau đã gần bốn năm. Cô ấy không xinh nổi bật, không ăn nói ngọt ngào như mấy người phụ nữ tôi hay gặp ngoài xã hội, nhưng tôi đã chọn cưới vì nghĩ: “Người như Hạnh sẽ biết vun vén, sống an phận.”

Vậy mà càng sống chung, tôi càng thấy bực. Cô ấy đi làm suốt ngày, lương không cao, về nhà lại mệt mỏi, ít nói, không biết nịnh chồng. Bữa cơm đôi lúc nguội ngắt, nhà cửa cũng chẳng sạch sẽ như mẹ tôi kỳ vọng. Tôi góp ý, cô ấy im. Tôi quát, cô ấy vẫn im. Mà cái sự im lặng đó… làm tôi thấy mình mới là kẻ đáng ghét.

Tuần trước, sau một ngày làm việc căng thẳng, tôi về nhà thấy bếp lạnh tanh. Cô ấy chưa về. Gọi thì nói đang kẹt công việc, sắp về rồi. Tôi điên tiết. Vậy là tôi xả hết tức giận lên cô ấy khi vừa bước chân vào cửa:

— “Cô coi lại mình đi. Làm vợ kiểu gì mà chẳng có nổi bữa cơm? Suốt ngày bận với bận, vậy tôi cưới cô để làm gì?”

Cô ấy vẫn im.

Tôi hét lên:

— “Thích đi làm vậy thì đi luôn đi! Biến khỏi nhà này!”

Tôi nghĩ cô ấy sẽ khóc lóc, sẽ năn nỉ, hoặc ít nhất sẽ giận dỗi vài hôm rồi tự về. Nhưng không. Cô ấy chỉ im lặng… đóng cửa đi.

Một cách lặng lẽ và dứt khoát.

Tôi ở lại trong căn nhà yên tĩnh đến lạnh người. Mấy ngày sau vẫn chẳng thấy bóng dáng cô ấy đâu. Tôi cố làm mặt lạnh, nhưng lòng thì bắt đầu thấy trống rỗng. Tối đến, tôi nằm quay mặt vào tường, điện thoại đặt bên cạnh mà chẳng có lấy một tin nhắn mới từ Hạnh.

Đến ngày thứ bảy, đang ngồi trong văn phòng thì một đồng nghiệp hớt hải đưa tôi xem bài đăng của… sếp tôi.

Là sếp tổng – ông Đạt – người đàn ông thành đạt, góa vợ, sống kín tiếng.

Bài đăng chỉ có một bức ảnh – một người phụ nữ trong bộ váy nhã nhặn, đứng trước cổng một căn biệt thự sang trọng. Dáng người quen thuộc, khuôn mặt nghiêng nghiêng…

Là Hạnh – vợ tôi.

Tôi trân trối nhìn bức ảnh, tim như bị bóp nghẹt.

Dưới bức ảnh ấy là một dòng chữ duy nhất:

“Dâu mới nhà tôi.”

Tim tôi nổ tung. Tôi đọc đi đọc lại, mắt như hoa lên. Bình luận phía dưới thì nhốn nháo:

— “Trời ơi, anh Đạt có dâu mới rồi à?”
— “Chị ấy xinh quá, nhìn nền nã ghê!”
— “Mẹ anh chắc ưng lắm!”

Tôi không tin vào mắt mình. Là Hạnh. Vợ tôi. Người tôi mới đuổi khỏi nhà chưa đầy một tuần.

Tôi gọi cho cô ấy liên tục. Không bắt máy.

Tôi lao xe đến nơi Hạnh hay làm việc. Cô ấy đang đi bộ từ tòa nhà ra, vẻ mặt bình thản như chưa từng quen tôi. Tôi chặn cô ấy lại:

— “Cái ảnh đó là sao? Em với sếp anh là gì của nhau?”

Cô ấy nhìn tôi, không né tránh, cũng không vội vàng giải thích. Giọng cô ấy nhẹ tênh:

— “Là gì à? Là một người đàn ông tốt – biết trân trọng những điều tôi đã cho đi. Là một người biết hỏi tôi có mệt không, biết cảm ơn vì tôi đã cố gắng.”

Tôi nghẹn lại:

— “Vậy em là dâu mới nhà ông ấy thật sao?”

Cô ấy cười nhẹ, không gật, cũng chẳng lắc đầu:

— “Anh hỏi vậy… vì sợ mất tôi? Hay chỉ vì tự ái vì người khác đang có tôi?”

Tôi im lặng. Tôi không có câu trả lời.

Cô ấy bước đi, để lại tôi đứng như hóa đá. Lúc đó tôi mới thực sự hiểu, mình vừa đánh mất một người phụ nữ quý giá nhất đời.

Hóa ra, cô ấy không phải không biết tổn thương. Chỉ là đã nhẫn nhịn quá lâu. Và đến lúc buông tay, cô ấy không quay đầu lại nữa.

Bức ảnh hôm ấy – dù sau đó sếp tôi đính chính là đùa vui với mẹ, vì mẹ ông quá quý Hạnh và từng nói: “Nếu có con dâu như cô ấy thì tốt biết mấy” – vẫn đủ khiến tôi hiểu rằng… tôi đã thua.

Thua không phải vì sếp tôi giàu có hơn.
Mà vì ông ấy biết trân trọng điều mà tôi luôn coi là điều hiển nhiên.

Kết:
Đừng đợi đến khi người phụ nữ rời đi rồi mới học cách giữ lấy. Vì người biết nhẫn nhịn, không có nghĩa là người sẽ mãi ở lại. Một người vợ từng yêu anh hết lòng… cũng có thể được người khác gọi là “dâu mới” – nếu như anh không biết cách yêu cô ấy đủ.