Tôi và Khánh ly hôn đã gần hai năm. Một cuộc ly hôn chóng vánh, không nước mắt, không níu kéo. Anh đi theo người mới, còn tôi ôm con về nhà mẹ đẻ, tự mình bươn chải nuôi con bằng đôi bàn tay trắng.
Cuộc sống làm mẹ đơn thân không dễ dàng, nhất là khi thu nhập bấp bênh, con lại hay đau ốm. Những ngày trái gió trở trời, thằng bé ho đến khản cổ, sốt li bì, tôi ôm con chạy xe giữa đêm đến bệnh viện mà nước mắt cứ chảy ngược vào tim.
Đợt này, con bị viêm phổi nặng. Bác sĩ yêu cầu nhập viện điều trị ít nhất một tuần, chi phí tạm ứng lên đến hơn mười triệu. Tôi chỉ còn vỏn vẹn hai trăm ngàn trong ví. Bán hàng online cũng chẳng ai chịu thanh toán đúng hẹn, xoay sở khắp nơi vẫn không đủ.
Tôi cắn răng nghĩ đến Khánh – chồng cũ. Dù sao thì thằng bé cũng là con anh. Tôi không muốn nhờ, nhưng giữa lúc tuyệt vọng cùng cực, tôi chẳng còn ai để bấu víu.
Tôi đứng trước cổng nhà anh rất lâu. Căn nhà mới của anh khang trang, sang trọng, khác hẳn cái phòng trọ bé xíu tôi và con đang thuê. Tôi gõ cửa. Người ra mở là vợ mới của anh, chị ta nhìn tôi từ đầu đến chân bằng ánh mắt lạnh lẽo, rồi quay lưng gọi:
— Anh Khánh, có người tìm.
Anh bước ra, khựng lại khi thấy tôi. Một cái chau mày, một nụ cười nhếch môi.
— Có chuyện gì?
Tôi lí nhí:
— Con ốm nặng, đang nằm viện. Em… em không còn cách nào khác mới tìm đến anh… Anh có thể giúp em tạm ứng một ít tiền để lo cho con không?
Khánh bật cười, lắc đầu:
— Hai năm qua cô giành nuôi con, giờ lại tìm tôi đòi tiền? Cô nghĩ tôi là cái kho bạc à?
Tôi cắn chặt môi, không nói gì, chỉ cúi đầu chờ đợi. Anh quay vào trong, rồi bất ngờ ném ra một chiếc áo cũ, rách vai, bạc màu. Chiếc áo năm xưa tôi từng thấy anh mặc khi đi làm thợ điện. Anh lạnh lùng:
— Trong túi có gì thì lấy. Đó là tất cả những gì tôi còn cho cô. Còn lại thì biến đi, đừng để vợ tôi phải khó chịu vì mấy màn bi lụy này.
Tôi ôm chiếc áo, quay lưng đi như người mất hồn. Tôi không hiểu vì sao anh lại thay đổi đến thế. Dù gì, con vẫn là máu mủ của anh cơ mà…
Tôi ngồi ở trạm xe buýt, nước mắt lăn dài. Tay tôi vẫn siết chặt chiếc áo ấy, chẳng buồn mở ra, chẳng hy vọng gì. Nhưng rồi như có linh tính, tôi lần tay vào túi áo…
Một phong bì dày cộp nằm gọn bên trong. Trên đó có dòng chữ nhỏ: “Cho con – Đừng nói gì thêm.”
Tôi run run mở ra. Là tiền. Rất nhiều tiền. Hơn 20 triệu.
Tôi chết sững.
Đầu tôi trống rỗng, tim đập mạnh như trống dồn. Bao nhiêu cảm xúc lẫn lộn – kinh ngạc, xúc động, giận dỗi và đau đớn – trào lên như sóng vỡ bờ.
Thì ra anh vẫn nhớ con. Vẫn quan tâm. Nhưng anh chọn cách… phũ phàng để giúp.
Lúc ấy, tôi chỉ muốn chạy trở lại, hét lên: “Tại sao anh không nói thẳng? Tại sao phải làm tôi tủi hổ đến vậy?”
Nhưng tôi không quay lại. Tôi biết, đó là cách anh chọn để giữ giới hạn với tôi – để bảo vệ cuộc sống mới của anh, để không khiến vợ anh hiểu lầm, và cũng có thể… là cách duy nhất anh có thể âm thầm làm tròn trách nhiệm với con, không vướng vào tình cảm đã cũ.
Tôi lau nước mắt, trở lại bệnh viện, đóng tiền tạm ứng, ngồi bên con mà lòng trào dâng một cảm giác khó tả. Không phải vì số tiền, mà vì con tôi… vẫn còn một người cha.
Không hoàn hảo, không dịu dàng, nhưng vẫn còn tình.
Tôi đặt lại chiếc áo rách lên bàn, vuốt phẳng, gấp lại ngay ngắn. Bên trong, ngoài phong bì, còn một mẩu giấy nhỏ, như bị vò nát rồi lại mở ra. Trên đó viết vài dòng chữ nguệch ngoạc:
“Tôi biết mình không tốt, cũng chẳng xứng làm cha, nhưng tôi biết con cần được sống, cần được chữa bệnh. Làm ơn đừng để con hận tôi.”
Tôi không còn giận anh nữa.
Chúng tôi, hai người đã từng là vợ chồng, không thể quay về. Nhưng trong tim mỗi người, vẫn có một góc dành cho con – và có lẽ, chỉ cần thế là đủ.
Kết:
Cuộc sống đôi khi khiến con người ta chọn cách im lặng để yêu thương. Có những người không biết cách nói lời tử tế, nhưng trái tim họ chưa từng vô cảm. Khi tình yêu không còn dành cho nhau, thì nghĩa vẫn có thể được giữ – vì một đứa trẻ vô tội đang cần cả cha lẫn mẹ.