Tôi không muốn nghĩ về anh nữa, tôi chỉ muốn rời khỏi đây, rời khỏi nơi mà ký ức và hiện tại đan xen đa;;u đ;;ớn

Đêm mưa tầm tã, tôi ôm bụng, đau quặn từng cơn, lảo đảo bước vào phòng cấp cứu của bệnh viện trung tâm. Ánh đèn trắng lạnh lẽo chiếu lên khuôn mặt nhợt nhạt của tôi, phản chiếu qua tấm kính mờ sương. Người y tá vội vã dẫn tôi vào phòng khám, giọng gấp gáp: “Bác sĩ đang đợi, cô cố chịu chút nhé!” Tôi gật đầu, cố gắng hít thở để xua đi cơn đau đang cào xé trong bụng.

Cánh cửa phòng khám bật mở. Tôi ngẩng đầu, và trái tim như ngừng đập. Người đàn ông đứng đó, áo blouse trắng phẳng phiu, đôi mắt sắc lạnh quen thuộc đến đau lòng. Là anh, Minh – chồng cũ của tôi. Ba năm kể từ ngày chúng tôi ký vào tờ giấy ly hôn, tôi không ngờ lại gặp anh trong hoàn cảnh này. Anh cầm bảng kết quả khám bệnh, mắt lướt qua các dòng chữ, không thèm nhìn tôi. Giọng anh vang lên, lạnh lùng và đầy châm chọc:

“Ba năm rồi, vẫn chẳng tìm nổi một người đàn ông đi khám cùng à?”

Tôi cắn môi, cơn đau trong bụng như hòa lẫn với nỗi đau trong lòng. Những ký ức cũ ùa về – những ngày tháng hạnh phúc ngắn ngủi, rồi những trận cãi vã, sự xa cách, và cuối cùng là tờ đơn ly hôn tôi đặt trước mặt anh. Tôi ngẩng đầu nhìn trần nhà, cố kìm dòng nước mắt đang chực trào. Không phải vì lời mỉa mai của anh, mà vì tôi biết, anh vẫn luôn giỏi làm tổn thương người khác bằng những câu nói sắc như dao.

Anh lật tiếp tờ giấy, giọng vẫn đều đều: “Gọi người nhà tới đi, bệnh cô cần phẫu thuật, phải bàn với người thân về phương án điều trị.” Rồi, như để nhấn mạnh, anh bổ sung: “Đừng có tìm tôi, chúng ta đã ly hôn rồi.”

Tôi mím môi, không đáp. Người nhà ư? Ba mẹ tôi ở xa, bạn bè thân thì giờ này chắc đang ngủ say. Tôi chỉ có một mình. Nhưng tôi không muốn anh thấy sự yếu đuối của mình. “Tôi sẽ tự lo,” tôi nói, giọng khàn đi vì đau. Anh nhướn mày, lần đầu tiên nhìn thẳng vào tôi, nhưng ánh mắt ấy không chút cảm xúc.

“Được thôi,” anh nói, quay đi, gọi y tá chuẩn bị phòng mổ. Tôi được đẩy vào một căn phòng lạnh lẽo, mùi thuốc sát trùng nồng nặc. Nằm trên bàn mổ, tôi nghe loáng thoáng tiếng anh chỉ đạo các y tá, giọng anh bình tĩnh, chuyên nghiệp, như thể tôi chỉ là một bệnh nhân bình thường. Có lẽ, với anh, tôi thực sự chỉ là như vậy.

Ca mổ diễn ra nhanh chóng. Khi tỉnh dậy, tôi thấy mình nằm trong phòng hồi sức, cơ thể mệt mỏi nhưng cơn đau đã dịu đi. Một nữ y tá trẻ tuổi bước vào, đặt một cốc nước ấm bên cạnh. “Cô may mắn lắm,” cô ấy nói, giọng dịu dàng. “Bác sĩ Minh đã xử lý rất nhanh, nếu chậm chút nữa, viêm ruột thừa vỡ thì nguy hiểm lắm.”

Tôi gật đầu, không nói gì. Minh, anh vẫn luôn giỏi trong công việc, tôi không phủ nhận điều đó. Nhưng tôi không muốn nghĩ về anh nữa. Tôi chỉ muốn rời khỏi đây, rời khỏi nơi mà ký ức và hiện tại đan xen đau đớn.

Ngày hôm sau, tôi được xuất viện. Khi nhận giấy tờ từ y tá, tôi vô tình nghe được cuộc trò chuyện của hai bác sĩ ở hành lang. “Bác sĩ Minh đêm qua trực cả đêm, xong ca mổ của cô gái đó còn ở lại kiểm tra thêm mấy lần. Lạ thật, anh ấy bình thường đâu có tỉ mỉ thế với bệnh nhân.”

Tôi khựng lại, tim như thắt lại. Anh ấy… ở lại vì tôi? Không, chắc chỉ là trách nhiệm công việc. Tôi tự nhủ, cố gắng xua đi ý nghĩ ngớ ngẩn ấy. Nhưng khi mở túi đồ cá nhân, tôi thấy một mẩu giấy nhỏ kẹp trong ví. Chữ viết tay của Minh, nét chữ quen thuộc mà tôi từng yêu: “Nghỉ ngơi cho khỏe. Đừng để tôi phải gặp lại cô trong phòng cấp cứu lần nữa.”

Tôi bật cười, nhưng nước mắt lại rơi. Hóa ra, dưới lớp vỏ lạnh lùng và những lời châm chọc, anh vẫn còn một chút quan tâm, dù chỉ là chút ít. Tôi gấp mẩu giấy lại, cất vào túi, rồi bước ra khỏi bệnh viện. Mưa đã tạnh, ánh nắng nhè nhẹ xuyên qua tán cây. Có lẽ, tôi và anh sẽ không bao giờ quay lại với nhau, nhưng khoảnh khắc này, tôi biết, cả hai chúng tôi đều đã tha thứ cho nhau, dù chỉ một chút, trong im lặng.