Gặp đ;ứa tr:ẻ giống hết vợ mình, người đàn ông mới biết sự thật sau 8 năm vợ không muốn có con

Minh vốn là người đàn ông hiền lành, tin vợ tuyệt đối. Anh và Lan cưới nhau đã hơn 10 năm, có với nhau một cậu con trai 9 tuổi. Cuộc sống tưởng như bình yên cho đến một buổi chiều mưa, khi Minh ghé siêu thị gần cơ quan mua ít đồ về nhà.

Giữa dòng người vội vã, ánh mắt anh bất chợt dừng lại ở một bé gái chừng 8 tuổi. Điều kỳ lạ là… khuôn mặt con bé giống hệt Lan, từ đôi mắt, chiếc mũi, đến lúm đồng tiền khi cười. Minh thoáng giật mình, tim đập dồn dập. Anh bước đến gần, khẽ hỏi:

– Cháu tên gì?
– Cháu là Bảo Ngọc ạ. Mẹ cháu… tên Lan.

Câu trả lời khiến Minh như bị sét đánh. Anh nhìn theo hướng tay bé chỉ – một người đàn ông trung niên đang lựa trái cây. Không phải ai xa lạ, đó chính là Hùng – bạn thân của Minh suốt nhiều năm.

Tối hôm đó, Minh về nhà, nhìn Lan đang thoăn thoắt nấu bữa tối mà cảm giác mọi thứ xung quanh bỗng xa lạ. Anh lặng lẽ tra cứu hồ sơ bệnh viện, đối chiếu thời gian Lan từng “đi công tác” nhiều ngày trước đây. Những mảnh ghép rời rạc bắt đầu khớp lại: những cuộc gọi bí ẩn, những lần Hùng viện cớ sang nhà sửa đồ, và cả sự lảng tránh khi nhắc chuyện con cái.

Ba ngày sau, Minh tìm đến Hùng. Không cần vòng vo, anh đặt trước mặt bạn một tấm ảnh chụp bé Bảo Ngọc và Lan khi còn trẻ. Hùng im lặng, đôi mắt cúi xuống, bàn tay run nhẹ.

– Vậy ra… suốt chục năm nay, người bị lừa là tôi? – Minh nghẹn giọng.

Câu trả lời không cần nói ra, nhưng sự thật đã lạnh lùng phơi bày.

Tối đó, Minh trở về, bước qua ngưỡng cửa mà từng yêu thương, nhìn Lan – người vợ anh từng tin tưởng tuyệt đối – với ánh mắt không còn như xưa. Cuộc hôn nhân tưởng bền vững hóa ra chỉ là chiếc gương mỏng manh, và một vết nứt nhỏ cũng đủ làm vỡ vụn tất cả.

Minh ngồi trong phòng khách, đèn sáng trưng. Trên bàn là tấm ảnh bé Bảo Ngọc và vài bản sao giấy khai sinh anh vừa lấy từ bệnh viện. Lan bước vào, vừa định hỏi sao anh về sớm thì ánh mắt Minh khiến cô khựng lại.

– Lan… em giải thích cho anh chuyện này đi. – Minh đẩy tấm ảnh về phía vợ.

Lan cầm lên, mặt biến sắc. Cô cố cười, nhưng bàn tay run rẩy:
– Anh… lấy đâu ra ảnh này?

– Không quan trọng. Quan trọng là vì sao nó tồn tại. Vì sao con bé này giống em như đúc. Và tại sao bố nó lại là Hùng.

Không khí đặc quánh. Tiếng tích tắc của đồng hồ vang lên như búa gõ vào đầu Lan. Cô buông ảnh xuống, cúi đầu, giọng khẽ đến mức gần như không nghe thấy:
– Anh đã biết rồi… thì em cũng không cần giấu nữa.

Minh cười nhạt, tiếng cười chua chát:
– Mười năm… Mười năm em nhìn thẳng vào mắt anh mà nói dối.

Lan bật khóc, nước mắt giàn giụa:
– Ngày đó em và Hùng đã… nhưng anh là người cầu hôn em trước. Em nghĩ chôn vùi quá khứ sẽ tốt cho tất cả. Em không ngờ…

– Không ngờ à? – Minh gằn từng chữ – Em có biết suốt chục năm nay, anh coi Hùng là anh em ruột. Mỗi bữa cơm anh đều tin rằng mình là người đàn ông may mắn nhất thế giới. Nhưng hóa ra… anh chỉ là thằng ngu sống trong cái kịch bản em dựng.

Lan gục xuống, ôm mặt khóc nức nở. Minh đứng dậy, cầm vali đã chuẩn bị sẵn:
– Kể từ hôm nay, đừng gọi cho anh nữa. Anh cần biết mình là ai… và sống một cuộc đời không có dối trá.

Cánh cửa khép lại, để lại sau lưng tiếng nức nở tuyệt vọng. Ngoài trời, mưa vẫn rơi, xóa nhòa mọi dấu vết – trừ vết thương trong lòng Minh, sẽ chẳng bao giờ lành.