2 năm sau l//y h//ôn, gặp vợ cũ ta//i n//ạn giữa đường nhưng tôi mặc kệ, 5 phút sau tôi tá//i m/ặt h//ối hậ/n…

Hai năm kể từ ngày ly hôn, tôi cứ nghĩ mình đã buông bỏ được tất cả. Hôn nhân tan vỡ để lại trong tôi vô số vết sẹo – những cãi vã triền miên, những hiểu lầm không được hóa giải, và cả cái tôi quá lớn của cả hai. Tôi đổ lỗi cho cô ấy vì sự lạnh nhạt, còn cô ấy trách tôi vô tâm. Thế là sau 6 năm chung sống, chúng tôi quyết định kết thúc bằng tờ giấy ly hôn, lạnh lùng ký tên như hai người xa lạ.

Từ đó, tôi sống một cuộc đời khép kín. Bạn bè rủ đi uống, tôi thường từ chối. Công việc là chỗ dựa duy nhất. Dù có đôi lần nhớ lại những ngày xưa, tôi vẫn cố gắng gạt đi, tự nhủ: “Mình và cô ấy không còn liên quan.”

Thế nhưng, định mệnh trớ trêu đã sắp đặt cho tôi một cuộc gặp gỡ không ngờ.

Hôm ấy, một buổi chiều muộn sau khi tan ca, tôi lái xe về nhà. Đường khá đông vì vừa hết giờ làm. Đang dừng chờ đèn đỏ ở ngã tư, tôi nghe tiếng hô hoảng loạn phía trước:

— “Có người ngã rồi! Xe máy tông mạnh quá!”

Tò mò, tôi liếc nhìn. Một người phụ nữ ngã sõng soài giữa đường, chiếc xe máy đổ nghiêng. Vài người xung quanh vội chạy lại. Tôi định quay đi, nhưng ánh mắt bất chợt dừng lại nơi gương mặt ấy. Trái tim tôi khựng lại: là cô ấy – vợ cũ của tôi.

Máu chảy loang bên trán, mái tóc rối tung, ánh mắt hoang mang xen lẫn đau đớn. Trong tích tắc, hàng loạt ký ức ùa về: nụ cười dịu dàng mỗi sáng, bàn tay nhỏ bé khi nắm tay tôi đi qua những ngày giông gió, cả những bữa cơm đạm bạc nhưng đầy ấm áp…

Tôi siết chặt vô lăng. Một cuộc đấu tranh dữ dội diễn ra trong đầu. Một giọng nói vang lên: “Cứ xuống giúp cô ấy đi, dẫu gì cũng từng là vợ chồng.” Nhưng ngay lập tức, một giọng khác gắt gỏng: “Không! Cô ta đâu còn là gì của mày. Ngày xưa cô ta chọn buông tay, giờ thì tự chịu đi.”

Đèn xanh bật. Tôi đạp ga, để mặc tất cả phía sau. Trong gương chiếu hậu, tôi thấy bóng người ta vây quanh cô ấy. Tim tôi nhói lên, nhưng tôi cắn răng bỏ đi, cố thuyết phục mình: “Không liên quan, không liên quan…”

Nhưng chỉ năm phút sau, khi chạy được một đoạn ngắn, lòng tôi rối bời. Xe dừng lại trước cổng bệnh viện, tôi mới bàng hoàng nhận ra: tại sao mình lại lái thẳng đến đây? Chẳng lẽ sâu thẳm trong tim, tôi vẫn không thể quay lưng?

Tôi ngồi lặng vài phút, bàn tay run run. Một cảm giác hối hận cuồn cuộn trào lên. “Nếu lúc ấy cô ấy nguy hiểm hơn thì sao? Nếu cô ấy cần sự giúp đỡ ngay lúc đó thì sao? Tại sao mình lại ích kỷ đến thế?”

Không kìm được nữa, tôi quay xe lao về phía hiện trường. Nhưng đến nơi, chẳng còn ai. Người dân bảo: “Cô gái bị thương vừa được chở vào bệnh viện rồi.” Ngực tôi thắt lại.

Tôi vội vàng phóng đến khoa cấp cứu. Quang cảnh trắng toát, mùi thuốc sát trùng nồng nặc khiến tôi khó thở. Tìm mãi, cuối cùng tôi cũng thấy cô ấy nằm trên giường bệnh, băng trắng quấn quanh đầu, gương mặt nhợt nhạt. Cạnh giường không có ai thân thích, chỉ một mình cô lặng lẽ.

Tôi đứng sững ở cửa. Muốn bước vào, nhưng đôi chân như bị níu lại bởi hàng ngàn mặc cảm. Nhưng rồi, ký ức ngày xưa cô từng chăm sóc tôi lúc ốm sốt khiến nước mắt dâng trào. Tôi gạt bỏ tự ái, bước đến gần, khẽ gọi:

— “Lan…”

Cô mở mắt, thoáng sững sờ khi thấy tôi. Ánh mắt mệt mỏi, nhưng vẫn có chút ấm áp:

— “Anh… sao lại ở đây?”

Tôi nghẹn ngào:

— “Anh… xin lỗi. Anh đi ngang qua, thấy em gặp nạn nhưng… anh đã bỏ đi. Giờ anh hối hận quá.”

Cô mỉm cười nhạt, giọng yếu ớt:

— “Không sao đâu… Dù sao thì, chúng ta cũng chẳng còn là gì của nhau.”

Câu nói ấy như mũi dao xoáy vào tim. Tôi ngồi xuống, nắm lấy bàn tay cô – bàn tay từng quen thuộc, nay lạnh ngắt:

— “Nhưng trong lòng anh, em vẫn quan trọng. Có thể anh không còn tư cách gọi em là vợ, nhưng anh không thể làm ngơ khi em đau đớn thế này.”

Cô im lặng, mắt khẽ ngân ngấn nước.

Bác sĩ bước vào kiểm tra, bảo rằng vết thương không nguy hiểm đến tính mạng, chỉ cần nghỉ ngơi. Tôi thở phào, lòng nhẹ nhõm. Lúc ấy tôi mới nhận ra, tình cảm không hề biến mất sau ly hôn. Nó chỉ bị chôn vùi dưới lớp bụi của tự ái và tổn thương.

Tối hôm đó, tôi ngồi bên cạnh cô, mua cháo, lấy khăn ấm lau nhẹ vết máu khô còn sót lại. Cô nhìn tôi, lặng lẽ không nói, nhưng ánh mắt dịu đi, không còn khoảng cách lạnh lùng như trước.

Trong đêm vắng, tôi tự trách bản thân: tại sao lại phải đợi đến khi đối diện với nguy hiểm, tôi mới nhận ra mình vẫn yêu cô ấy? Nếu như lúc đó tôi bỏ mặc lâu hơn, có lẽ điều hối hận này sẽ theo tôi suốt đời.

Hai năm qua, tôi luôn nghĩ mình đã mất tất cả. Nhưng chính giây phút hôm nay, tôi mới hiểu: đôi khi tình yêu không biến mất, mà chỉ chờ một cơ hội để được thức tỉnh. Và tôi thầm cảm ơn số phận – dù khắc nghiệt, nhưng đã cho tôi cơ hội sửa sai.