Ngày hôm đó, trời vẫn trong xanh và không một gợn mây. Vợ tôi, Lan, thường xuyên đi tập thể dục ở trung tâm thể hình gần nhà. Thói quen đó không có gì lạ, cô ấy yêu thể thao và luôn tận dụng mỗi buổi sáng để giữ dáng. Nhưng một sáng nọ, cô ấy ra ngoài như mọi lần, chỉ có điều… lần này cô ấy không trở về.
Tôi nhớ như in, khi đó tôi đang ngồi làm việc ở nhà và không hề nghĩ rằng ngày hôm đó sẽ là khởi đầu cho một cơn ác mộng dài đằng đẵng. Lúc đầu tôi không lo lắng nhiều, chỉ nghĩ rằng có thể cô ấy gặp một chút trục trặc với việc tập luyện hay tắc đường. Nhưng khi trời đã xế chiều và cô ấy vẫn chưa về, tôi bắt đầu cảm thấy lo lắng.
Điều khiến tôi thêm bất an chính là những cuộc gọi không nhận được từ cô ấy, những tin nhắn bị bỏ lơ. Khi tôi đến trung tâm thể dục, nhân viên ở đó cho biết cô ấy đã rời đi từ rất lâu rồi. Tôi đi khắp nơi, tìm kiếm khắp các khu vực xung quanh nhưng không có dấu vết gì của cô ấy.
Ngày đầu tiên, rồi ngày thứ hai, tuần thứ ba trôi qua mà không có một chút manh mối nào. Cảnh sát cũng không tìm được dấu vết gì, và cuộc điều tra bắt đầu dần dần bị lãng quên.
5 năm sau, tôi vẫn sống trong nỗi đau mất mát, không biết vợ mình đã đi đâu. Tôi cố gắng tiếp tục công việc và cuộc sống, nhưng mọi thứ đều thiếu vắng cô ấy.
Vào một buổi tối mưa, khi tôi đang ngồi trong phòng làm việc với những ký ức cũ, điện thoại của tôi đột ngột rung lên. Tôi nhìn vào màn hình, một số điện thoại lạ hiện lên. Tôi bấm nghe và giọng một người đàn ông vang lên trong sự hốt hoảng:
“Anh… anh là chồng của Lan phải không? Tôi… tôi vừa phát hiện ra một điều kỳ lạ…”
Tôi cảm thấy cơ thể mình như bị đóng băng, một cảm giác rùng rợn chạy dọc sống lưng.
“Anh biết không, tôi là một người vô tình đi qua khu rừng gần trung tâm thể dục. Tôi đã tìm thấy một cái túi xách của vợ anh, nó bị kẹt giữa một tảng đá. Khi tôi mở ra, tôi tìm thấy một bức thư… Và thứ tôi nhìn thấy trong thư khiến tôi không thể tin vào mắt mình.”
Mỗi lời nói của người đàn ông như một nhát dao đâm vào tim tôi. Vợ tôi… đã viết một bức thư?
“Anh phải đến đây ngay lập tức,” người đàn ông tiếp tục, “Có thể cô ấy đang gặp nguy hiểm.”
Khi tôi đến nơi, khu rừng vắng vẻ, bóng tối dần bao phủ, tôi nhận ra mình đã đến một nơi quen thuộc mà tôi từng đến với Lan khi còn yêu nhau. Nhưng điều khiến tôi ngạc nhiên là cái túi xách của vợ tôi không chỉ có một bức thư. Trong đó còn có những bức ảnh, những tấm ảnh chụp các cuộc gặp gỡ giữa vợ tôi và người đàn ông này – một người mà tôi không hề biết.
“Anh… có thể nói cho tôi biết, Lan đã làm gì trong suốt 5 năm qua không?” tôi hỏi người đàn ông, lòng đầy nghi hoặc.
Người đàn ông cúi đầu, rồi ngẩng lên, khuôn mặt anh ta giờ đầy lo lắng. Anh ta nói:
“Lan… Lan không mất tích. Cô ấy đã chọn rời đi. Và tôi… tôi là người cô ấy yêu.”
Mắt tôi hoa lên. Đột nhiên, tất cả những ký ức về vợ tôi trong 5 năm qua bỗng chốc trở nên mơ hồ, và tôi nhận ra rằng, tôi không biết gì về cuộc sống thực sự của cô ấy trong suốt thời gian qua. Cái gọi là “mất tích” hóa ra chỉ là một vở kịch mà vợ tôi đã tự viết cho mình, để trốn tránh một cuộc sống không còn phù hợp với cô ấy nữa.
Vậy là tôi đứng đó, nhìn vào bức thư của vợ mình, không còn biết là mình đã từng hiểu cô ấy hay không. Mọi thứ như sụp đổ trong chốc lát, và tôi chợt hiểu rằng, đôi khi, điều khiến ta đau khổ không phải là sự mất mát, mà là những điều không bao giờ ta có thể biết được, những bí mật mà người ta giữ lại để sống trong một thế giới riêng của mình.