Khi đó, tôi lặng cả người.
Tôi sinh ra và lớn lên trong một gia đình không có bố, chỉ có mẹ và tôi nương tựa vào nhau sống qua ngày. Mẹ tôi là công nhân làm việc ở khu công nghiệp, tảo tần từ sáng đến tối, vừa làm mẹ, vừa làm bố. Mẹ dạy tôi phải mạnh mẽ, nhưng cũng chưa từng ngăn tôi mơ về một người bố.
Năm tôi 12 tuổi, mẹ lấy chồng. Người đàn ông ấy tên Minh, là dân kỹ sư xây dựng, chuyển từ TP.HCM ra Bắc làm việc, hiền lành, ít nói nhưng tôi không có thiện cảm với chú ấy. Bởi tôi không hề muốn có người lạ nào chen vào cuộc sống hai mẹ con.
Dù chú Minh cố gắng thân thiện, mua bánh cho tôi, giúp tôi làm bài tập, sửa cái xe đạp cà tàng tôi đi học… tôi vẫn giữ một khoảng cách vô hình. Trong lòng tôi luôn lặp đi lặp lại một câu, ông ấy không phải bố tôi.
Tôi lớn dần. Lên cấp 3, tôi học xa nhà, chú Minh bắt đầu chuyển khoản đều đặn cho tôi 5 triệu mỗi tháng, gọi là tiền tiêu vặt, học thêm, ăn uống, mua sách vở. Tôi chưa từng hỏi, chú cũng chưa bao giờ giải thích. Tôi nghĩ đơn giản rằng có lẽ chú nhiều tiền, nên cho là cho vậy thôi.
Mẹ không nói nhiều. Chỉ có lần, bà vuốt tóc tôi và bảo:
– Chú Minh thương con như con ruột. Sau này con phải đối xử tốt với chú ấy nhé.
Tôi không trả lời.
Rồi tôi vào đại học, càng đi xa nhà hơn. Tiền tiêu vặt vẫn là 5 triệu đều đặn mỗi tháng. Lúc ấy, tình cảm tôi dành cho chú ấy đã khác, nhưng tôi vẫn không thể gọi chú là “bố”. Tôi vẫn mang theo sự cảnh giác và xa cách, dù ông chưa từng làm gì khiến tôi tổn thương.
Đến khi tôi học xong thạc sĩ, mẹ đổ bệnh. Căn bệnh ung thư gan đến nhanh như một cơn bão. 3 tháng sau, mẹ qua đời, không kịp nói lời cuối với tôi.
Trong lúc dọn dẹp lại đồ đạc, tôi tìm thấy một tập hồ sơ cũ mẹ cất trong ngăn tủ. Bên trong là thỏa thuận ly hôn giữa mẹ và bố ruột tôi từ khi tôi mới 2 tuổi. Trên đó ghi rõ ràng: “Bố ruột đồng ý chu cấp 10 triệu đồng mỗi tháng cho đến khi con gái học xong đại học”.
Tôi lặng người. Từ bé đến lớn, tôi chưa từng nghe mẹ nhắc đến chuyện chu cấp. Tôi chưa từng thấy bóng dáng người đàn ông đó. Mỗi tháng tôi chỉ nhận 5 triệu từ chú Minh.
Tôi cố tìm số điện thoại của bố ruột rồi gọi cho ông, người mà tôi chỉ nhớ qua một tấm ảnh nhỏ trong ví mẹ. Đầu dây bên kia, ông chỉ nói một câu:
– Bố gửi tiền đầy đủ mỗi tháng, chưa từng thiếu con đồng nào đâu. Thế là bố đã hết trách nhiệm rồi, giờ con còn gọi làm gì?
Tôi sốc. Tôi giận. Tôi thấy mình bị lừa dối. Tôi mang bản thỏa thuận về nhà, đặt lên bàn trước mặt bố dượng, nước mắt rơi không kìm được:
– Số tiền này… suốt những năm qua, là từ bố ruột con gửi, đúng không?
Chú Minh im lặng một lúc lâu. Rồi ông mở ngăn kéo, lấy ra một cuốn sổ tay dày. Bên trong ghi rõ từng khoản chi tiêu của tôi gồm học phí, thuê nhà, sách, ăn uống, cả những lần tôi về quê thăm mẹ. Mỗi đồng tiền đều được chú ghi cẩn thận, ngay ngắn như giữ một điều gì rất thiêng liêng.
Cuối cùng, chú chỉ nói một câu:
– Mẹ con không muốn con biết… bà sợ con lại hy vọng rồi thất vọng thêm một lần nữa, giống như bà ấy đã từng.
Tôi bật khóc nức nở. Tôi nhớ lại giọng nói lạnh lùng của bố ruột, nhớ về tất cả những lần mình lạnh lùng, thờ ơ với bố dượng. Tôi nhớ cả sự chăm sóc của bố dượng trong suốt những năm qua. Có lần tôi bệnh, bố dượng ngồi cả đêm chườm khăn, nấu cháo, không ngủ phút nào. Tôi nhớ có hôm mưa to, xe tôi chết máy, chính ông là người đến đón.
Sáng hôm sau, tôi đứng trước cửa phòng bố dượng, gõ nhẹ. Ông đang ngồi lặng lẽ nhìn ảnh cưới của mẹ tôi. Tôi khẽ gọi:
– Bố ơi…
Ông quay đầu lại, sững người, rồi chậm rãi gật đầu, mắt đỏ hoe.
– Dậy rồi thì ra ăn sáng đi con, hôm nay bố nấu món con thích.
Ông nói, giọng run run, vì đây cũng là lần đầu tiên ông xưng “bố” với tôi. Bữa sáng hôm đó chỉ là trứng rán, canh rau muống, nhưng tôi chưa từng thấy ấm lòng đến thế.
Khoảnh khắc đó tôi nhận ra đây mới là người bố thực sự của tôi, người đàn ông âm thầm dùng tình thương của mình che chở cho tôi như một người bố thực thụ dù chẳng có giọt máu chung nào. Và số tiền 5 triệu mỗi tháng kia, mẹ và bố dượng giấu tôi không phải để lừa dối, mà chỉ mong tôi lớn lên trong đủ đầy, không oán hận, cũng không chờ đợi điều gì từ một người đã rời đi.