Ngày ngôi nhà vừa xây xong cũng là ngày tôi chấm dứt cuộc hôn nhân. Tay trắng trở về, tôi tìm sự an ủi ở mẹ, nhưng chính câu nói của bà đã khiến tôi vỡ òa, hối hận tột cùng và nhận ra sự thật phũ phàng.

Mùi vôi vữa nồng nặc và tiếng máy khoan ồn ã từng là những thanh âm của hạnh phúc. Tôi nhớ lắm, cái ngày Nam ôm tôi vào lòng giữa đống gạch ngói ngổn ngang, anh ấy thì thầm vào tai: “Linh à, em thấy không? Mỗi viên gạch này, mỗi cánh cửa này, đều là tình yêu của chúng ta đấy.” Ngôi nhà mọc lên từng ngày, và tôi đã tin rằng, cũng giống như ngôi nhà, tình yêu của chúng tôi sẽ kiên cố và vững chãi mãi mãi.

Chúng tôi đã cùng nhau đi qua những ngày tháng thiếu thốn, bữa cơm chỉ có rau luộc và đậu hũ, nhưng nụ cười không bao giờ tắt trên môi. Tiền tiết kiệm của cả hai đều đổ dồn vào ngôi nhà này. Nam thì thức khuya làm thêm giờ, còn tôi thì nhận thêm việc thiết kế đồ hoạ về đêm, đôi mắt thâm quầng nhưng lòng tràn đầy hy vọng. Từng bức tường được xây lên, từng ô cửa sổ được lắp vào, tôi đều cảm thấy như mình đang đặt một phần trái tim vào đó.

Ngày ngôi nhà hoàn thành, chúng tôi đã tổ chức một bữa tiệc ấm cúng, chỉ có hai đứa. Nam nâng ly rượu vang, ánh mắt anh ấy lấp lánh như những vì sao trên trời. Anh nói: “Chúc mừng vợ, chúc mừng chúng ta. Từ giờ, nơi này là tổ ấm của chúng ta, nơi chúng ta sẽ già đi cùng nhau và nhìn lũ trẻ lớn lên.” Tôi đã khóc, những giọt nước mắt của sự mãn nguyện và tin tưởng. Tôi đã tin rằng, chúng tôi đã vượt qua tất cả và sẽ mãi mãi là của nhau.

Nhưng cuộc sống vốn dĩ chẳng bao giờ là một bức tranh hoàn hảo. Những rạn nứt bắt đầu xuất hiện một cách khó hiểu. Nam trở nên xa cách, những cuộc điện thoại của anh ấy trở nên bí ẩn. Anh ấy không còn kể cho tôi nghe về những chuyện ở công ty, cũng không còn hỏi han tôi về những thiết kế mà tôi đang làm. Căn nhà mới, tưởng chừng là nơi che chở cho hạnh phúc, bỗng chốc trở thành một cái lồng giam, nơi tôi cô độc sống cùng một người đàn ông xa lạ.

Một buổi tối, tôi chờ anh ấy về, bữa cơm vẫn còn nóng hổi. Anh ấy bước vào, gương mặt mệt mỏi và lạnh lùng. Tôi cố gắng bắt chuyện: “Hôm nay anh làm việc vất vả lắm phải không? Em nấu món anh thích này.” Nam chỉ đáp lại bằng một cái lắc đầu, anh buông thõng người trên ghế sofa. Tôi tiến lại gần, cố gắng nắm lấy tay anh, nhưng anh rụt lại, như thể bàn tay tôi là một thứ gì đó đáng sợ.

“Nam, anh sao vậy?” Tôi hỏi, giọng run run. “Anh đã về trễ hơn một tháng nay rồi, có chuyện gì sao? Anh nói cho em biết đi.” Nam vẫn im lặng, anh cúi đầu xuống, đôi vai run rẩy. Rồi anh ngước lên, đôi mắt đỏ hoe nhưng không có một giọt nước mắt. “Linh à… chúng ta ly hôn đi.” Câu nói của anh như một nhát búa giáng thẳng vào tim tôi, làm vỡ tan tất cả những hy vọng mà tôi đã cố gắng xây dựng.

Tôi bật khóc, nước mắt giàn giụa. “Tại sao? Anh nói cho em biết đi! Ngôi nhà này, những cố gắng của chúng ta… Tất cả chỉ là một trò đùa thôi sao?” Nam nhìn tôi, ánh mắt anh đầy sự mệt mỏi và chán nản. “Anh xin lỗi. Anh không thể tiếp tục nữa. Anh đã quá mệt mỏi với cuộc sống này. Em… em hãy ở lại đây. Ngôi nhà này là của em.” Anh ấy nói, giọng đầy vẻ hối lỗi, nhưng tôi biết, lời nói đó không còn có ý nghĩa gì nữa.

Quá trình ly hôn diễn ra chóng vánh, không có tranh chấp, không có cãi vã. Tôi nhường lại tất cả cho anh, nhưng rồi cuối cùng, chính tôi lại là người ra đi. Tôi không muốn sống trong căn nhà mà từng là biểu tượng của tình yêu đã tan vỡ. Tôi ra đi, chỉ mang theo một vali quần áo và một trái tim rỗng tuếch. Cảm giác “tay trắng” không chỉ là không có tiền bạc, mà còn là không còn gì để tin tưởng, không còn gì để hy vọng. Tôi đã đánh mất tất cả, cả tình yêu, cả bản thân, và cả một tương lai mà tôi đã vẽ ra.

Tôi trở về căn nhà cũ của mẹ, nơi tôi từng lớn lên. Cánh cổng sắt hoen gỉ, mùi hoa mộc lan quen thuộc và khuôn mặt đầy nếp nhăn của mẹ. Mẹ tôi không hỏi một câu nào, chỉ lặng lẽ ôm tôi vào lòng. Tôi đã khóc nức nở, trút hết nỗi đau và sự tủi thân. Mẹ nhẹ nhàng vỗ lưng tôi, bà không nói gì, nhưng tôi biết, bà hiểu tất cả.

Những ngày sau đó, tôi sống như một con robot.

Tôi không ăn, không ngủ, chỉ ngồi thẫn thờ nhìn ra khung cửa sổ. Tôi không thể nào quên được hình ảnh căn nhà mới, lấp lánh dưới ánh nắng, và những lời nói lạnh lùng của Nam. Tôi tự dằn vặt mình, tại sao tôi lại để mọi thứ đổ vỡ như vậy? Có phải tôi đã quá tin tưởng, quá ngây thơ, quá mải mê xây dựng một thứ vật chất mà quên đi những giá trị tinh thần hay không? Nỗi hối hận cứ bủa vây, nhấn chìm tôi xuống đáy vực sâu của tuyệt vọng.

Một buổi sáng, mẹ tôi mang ra một tô cháo nóng hổi, bà đặt lên bàn và ngồi xuống đối diện tôi. Bà nhìn thẳng vào mắt tôi, ánh mắt đầy sự nghiêm nghị. “Linh, con có thể khóc, có thể đau khổ, nhưng con không được phép gục ngã mãi như thế này.” Giọng mẹ trầm ấm nhưng đầy sức mạnh, khiến tôi giật mình. “Con hối hận vì mất căn nhà ư? Con đã bao giờ hối hận vì đã mất đi chính mình chưa, Linh?” Câu nói của mẹ như một lưỡi dao sắc bén, xuyên thẳng vào tim tôi.

Tôi sững sờ, cố gắng tìm kiếm trong trí nhớ những câu trả lời. Tôi đã mất đi chính mình từ bao giờ? Tôi chợt nhận ra, từ khi bắt đầu xây nhà, tôi đã gác lại mọi đam mê, mọi sở thích. Tôi đã từ chối những buổi đi chơi với bạn bè, những khoá học vẽ mà tôi yêu thích, chỉ để có thêm thời gian làm việc và tiết kiệm tiền. Tôi đã quá chú tâm vào việc xây dựng một ngôi nhà, mà quên đi việc xây dựng cuộc sống cho chính mình. Tôi đã đánh mất những gì đã từng là “tôi”, để trở thành một người mà tôi tưởng là “người vợ hoàn hảo”.

Nước mắt tôi lại tuôn rơi, nhưng lần này, nó không còn là nước mắt của sự tủi thân nữa, mà là của sự giác ngộ. Tôi đã hối hận tột cùng, không phải vì mất đi một ngôi nhà, mà là vì đã đánh mất chính mình. Mẹ tôi khẽ nắm lấy tay tôi. “Ngôi nhà chỉ là một chốn đi về, còn con mới là tất cả. Về đây, mẹ sẽ cùng con xây dựng lại một ‘ngôi nhà’ mới, vững chãi hơn, không phải bằng gạch đá, mà bằng tình yêu và sự trưởng thành của chính con.”

Sau buổi nói chuyện đó, tôi bắt đầu đứng dậy. Tôi ăn uống trở lại, tôi bắt đầu tập thể dục, tôi dành thời gian trò chuyện với mẹ và những người bạn cũ. Tôi đăng ký lại khoá học vẽ mà tôi đã bỏ dở, tôi tìm kiếm một công việc mới trong lĩnh vực thiết kế mà tôi yêu thích. Mỗi ngày trôi qua, tôi đều cảm nhận được sự thay đổi tích cực trong chính bản thân mình. Tôi không còn sống trong quá khứ, không còn bị ám ảnh bởi nỗi đau nữa.

Cuộc sống mới của tôi dần được lấp đầy bằng những niềm vui giản dị. Tôi tìm thấy một công việc ở một công ty kiến trúc nhỏ, nhưng lại cho phép tôi thỏa sức sáng tạo và thể hiện bản thân. Tôi vẽ lại những ước mơ của mình, không phải trên giấy, mà bằng chính cuộc sống của tôi. Tôi nhận ra rằng, hạnh phúc không phải là có được tất cả những gì mình muốn, mà là biết trân trọng những gì mình đang có, và dám buông bỏ những thứ không thuộc về mình.

Tôi đã gặp một người đàn ông khác, một kiến trúc sư, anh ấy rất hiền lành và sâu sắc. Anh ấy không hào nhoáng, không hứa hẹn về một tương lai xa xôi, nhưng anh ấy lại mang đến cho tôi một cảm giác bình yên đến lạ. Anh ấy yêu Linh của hiện tại, yêu người phụ nữ mạnh mẽ và đầy nhiệt huyết đã từng vấp ngã. Tôi không còn vội vàng, không còn đặt nặng vấn đề về vật chất, chỉ quan tâm đến sự đồng điệu trong tâm hồn.

Và tôi đã tìm thấy một “ngôi nhà” mới, không phải là một căn biệt thự rộng lớn, mà là một căn hộ nhỏ ấm cúng, do chính tôi tự tay thiết kế và mua sắm. Ngôi nhà này có thể không lớn, nhưng nó tràn ngập tình yêu và sự tự do. Mỗi góc nhỏ đều phản ánh cá tính của tôi, mỗi bức tường đều là nơi lưu giữ những khoảnh khắc hạnh phúc giản đơn. Tôi nhìn ra khung cửa sổ, ánh nắng rọi vào căn phòng, tôi mỉm cười. Tôi nhận ra rằng, điều tôi hối hận nhất đã trở thành bài học quý giá nhất, giúp tôi tìm thấy chính mình, và xây dựng một cuộc sống trọn vẹn.