“Anh đi nốt chuyến này rồi về chăm em…”

Chiều muộn, trước khi khởi hành chuyến xe đường dài, Minh quay sang nhìn vợ. Ánh mắt anh dịu dàng, bàn tay chai sần khẽ đặt lên chiếc bụng bầu tròn căng của vợ. Anh mỉm cười, giọng nói trầm ấm:
– “Anh đi nốt chuyến này rồi về chăm em, với con nữa. Anh hứa đấy.”

Ngọc, người vợ trẻ, nhìn chồng mà thấy lòng mình dâng lên bao nhiêu cảm xúc. Cô đã quen với cảnh chồng rong ruổi trên những cung đường, những đêm cô đơn ngồi trước hiên nhà ngóng về ánh đèn xe xa tít tắp. Nhưng hôm nay khác lắm – bụng cô đã tròn căng chín tháng, có thể “vỡ òa” bất cứ lúc nào. Ngọc nắm chặt tay chồng, đôi mắt rưng rưng:
– “Anh nhớ cẩn thận nhé. Em và con chờ anh.”

Minh gật đầu, rồi bước lên cabin. Cánh cửa xe đóng lại, tiếng động cơ nổ vang xé tan buổi chiều yên ả. Ngọc đứng nhìn theo, bóng dáng chiếc xe dần mất hút sau khúc cua. Một linh cảm mơ hồ khiến tim cô thắt lại, nhưng cô vội gạt đi. Chỉ là thêm một chuyến đi nữa thôi… rồi anh sẽ về.

Đêm hôm đó, Ngọc thao thức mãi không ngủ. Bàn tay vuốt ve bụng, cô thủ thỉ với con:
– “Ba con đi chuyến này xong sẽ về. Rồi ba sẽ đưa hai mẹ con đi dạo, mua đồ chơi cho con. Con nhớ ngoan, để ba yên tâm làm việc nhé.”

Đứa bé như cảm nhận được, khẽ đạp nhẹ trong bụng, khiến Ngọc nhoẻn cười. Niềm tin vào lời hứa của chồng giúp cô vững lòng.

Nhưng định mệnh đôi khi khắc nghiệt hơn con người tưởng.

Sáng sớm hôm sau, tiếng điện thoại reo vang. Ngọc vội vàng nhấc máy. Đầu dây bên kia là giọng ai đó gấp gáp, lạc đi:
– “Chị Ngọc… chị giữ bình tĩnh… anh Minh… xe gặp tai nạn rồi…”

Câu nói như tiếng sét đánh ngang tai. Ngọc ngồi sụp xuống, tay run bần bật, điện thoại rơi xuống nền gạch. Tai cô ù đi, mắt tối sầm. Mọi thứ xung quanh như sụp đổ.

Người ta kể lại, chiếc xe tải của Minh khi đổ đèo gặp sự cố phanh. Anh cố gắng điều khiển để tránh va chạm với những chiếc xe khác, nhưng cuối cùng, chiếc xe mất lái lao xuống vực. Minh ra đi ngay tại chỗ.

Tang lễ diễn ra trong nước mắt. Căn nhà nhỏ nghẹn ngào tiếng khóc. Ngọc không còn đủ sức gào thét, chỉ ngồi bất động bên di ảnh chồng, đôi mắt vô hồn. Người đàn ông mà cô vừa tiễn đi tối qua, người hứa sẽ về chăm cô và con, giờ chỉ còn là tấm hình đen trắng lặng lẽ.

Bụng bầu chín tháng như đè nặng thêm nỗi đau. Ngọc ôm lấy di ảnh chồng, thì thầm:
– “Anh ơi, anh hứa rồi mà… Sao anh không về với mẹ con em?…”

Hàng xóm nhìn cảnh ấy mà ai cũng rơi nước mắt. Người đàn bà trẻ tuổi, chưa kịp hưởng trọn hạnh phúc gia đình đã phải đối diện với mất mát quá lớn.

Vài ngày sau, giữa cơn đau chưa nguôi, Ngọc trở dạ. Cơn gò bụng kéo đến giữa đêm khuya, người thân vội đưa cô vào viện. Những cơn đau dồn dập như xé ruột gan, nhưng trong tâm trí cô chỉ có một hình ảnh: khuôn mặt chồng.

Nước mắt lăn dài, cô tự nhủ: “Minh ơi, em phải cố. Con chúng ta cần em, và cũng cần anh ở một nơi nào đó phù hộ.”

Tiếng khóc chào đời của đứa bé vang lên. Một bé trai kháu khỉnh, đôi bàn tay nhỏ xíu quờ quạng giữa không gian. Ngọc kiệt sức, nhưng khi nhìn con, trái tim cô như được thắp sáng. Cô ôm con vào lòng, nức nở:
– “Con trai của mẹ… Con chính là phần của ba còn ở lại với mẹ. Ba đã không thể về, nhưng mẹ sẽ thay ba yêu thương, nuôi nấng con.”

Đứa bé ngọ nguậy, khóc oe oe. Ánh sáng từ cửa sổ hắt vào gương mặt non nớt ấy. Ngọc tin rằng, ở một nơi nào đó, Minh cũng đang mỉm cười dõi theo mẹ con cô.

Ngày tháng sau đó không dễ dàng. Ngọc một mình bươn chải, vừa làm mẹ, vừa làm cha. Những đêm con quấy khóc, cô ôm con vào lòng, thì thầm như nói với chồng:
– “Anh ơi, con quấy quá, em không biết làm sao… Giá mà anh ở đây…”

Nhưng rồi cô lại mỉm cười, lau nước mắt. Vì Minh từng hứa: “Anh sẽ chăm em và con.” Lời hứa ấy, dẫu anh không thể thực hiện trọn vẹn, vẫn là động lực để Ngọc mạnh mẽ bước tiếp.

Mỗi khi nhìn con trai lớn lên từng ngày, đôi mắt sáng giống hệt cha, Ngọc thấy lòng mình ấm lại. Dẫu mất mát chẳng gì bù đắp nổi, nhưng tình yêu Minh để lại trong hình hài bé nhỏ ấy đã hóa thành sức mạnh.

Nhiều năm sau, mỗi khi dẫn con đi học, Ngọc vẫn kể:
– “Ba con là người hùng. Ba đã lái xe tránh cho biết bao người an toàn, chỉ có mình ba không trở về.”

Cậu bé ngẩng đầu, đôi mắt long lanh:
– “Mẹ ơi, con sẽ cố gắng học giỏi, để ba ở trên trời tự hào.”

Ngọc ôm con vào lòng, mỉm cười trong nước mắt.

Câu chuyện về Minh – người chồng, người cha – mãi được nhắc lại như một lời hứa dang dở. Một chuyến đi cuối cùng, anh đã không thể quay về, nhưng tình yêu của anh thì còn mãi.

Trong trái tim Ngọc, lời nói hôm ấy vẫn vẹn nguyên:
– “Anh đi nốt chuyến này rồi về chăm em…”

Chỉ khác rằng, bây giờ, Ngọc tin chồng đang chăm sóc mẹ con cô từ một nơi xa xăm – nơi mà tình yêu không bao giờ tắt.