Ngày nào cũng vậy, sau mỗi bữa cơm, Lan lại cẩn thận gom nhặt một ít đồ ăn rồi cho vào chiếc cặp lồng giữ nhiệt nhỏ. Người ngoài nhìn vào ai cũng nghĩ cô chỉ tận dụng thức ăn thừa, tiện tay mang sang cho bố chồng già yếu. Chồng và con trai nhiều lần chứng kiến cảnh đó, trong lòng không khỏi khó chịu. Anh chồng thậm chí còn thì thầm với con trai:
– Mẹ mày làm thế có khác gì coi thường ông đâu… Toàn mang đồ thừa cho ông ấy.
Những lời bàn tán ấy khiến người chồng ngày càng tin rằng vợ mình đang đối xử tệ bạc với cha già. Anh uất ức, nhưng vì nghĩ đến tình nghĩa vợ chồng nên đành nín nhịn. Trong lòng, một ngọn lửa giận dữ cứ cháy âm ỉ, chỉ chờ bùng lên.
Lan thì chẳng bao giờ phân trần. Cô vẫn lặng lẽ làm việc của mình: cơm xong lại bê cặp lồng sang phòng bố chồng. Người ngoài chẳng biết rằng, chính những lúc nấu nướng, cô đã lén gắp phần ngon nhất, để riêng một góc, cho vào cặp lồng để giữ ấm đến tận bữa của ông. Nhưng vì sợ chồng trách “cưng chiều cha quá mức”, cô chẳng dám nói ra.
Một buổi tối, cả nhà vừa ăn xong, Lan như thường lệ bê cặp lồng bước ra. Người con trai vô tình nhìn thấy, trong lòng sinh nghi. Cậu nhanh chóng chạy vào mách bố. Nghe xong, gương mặt người chồng đỏ bừng, bực tức như lửa đốt.
Anh đứng bật dậy, tiến thẳng vào bếp, giọng gắt gỏng:
– Lúc nào cô cũng mang đồ ăn thừa cho bố tôi, coi thường ông ấy thế à?
Lan sững người, chưa kịp giải thích thì anh đã giật phăng chiếc cặp lồng trên tay cô. Tiếng bát trên bàn bị đập mạnh, vỡ loảng xoảng. Con trai hoảng hốt nhìn bố, còn Lan chỉ biết rưng rưng, tay run run giữ chặt tà áo.
– Để xem hôm nay trong này có gì! – người chồng nghiến răng, lập tức mở nắp cặp lồng ra.
Nhưng vừa mở, hơi nóng bốc lên nghi ngút. Mùi canh gà thơm phức lan tỏa khắp bếp, bên cạnh là thịt kho tàu béo ngậy, vài miếng cá rán vàng ruộm và cả chén rau xào còn nóng hổi. Không hề có chút đồ ăn thừa nào, tất cả đều là phần ngon nhất trong bữa cơm vừa rồi.
Không khí bỗng chùng xuống. Người chồng chết lặng, bàn tay đang run lên. Anh nhìn Lan, đôi mắt cô đã đỏ hoe từ bao giờ. Đứa con trai khẽ thốt lên:
– Con đã thấy mẹ gắp phần ngon nhất bỏ vào đó từ trước rồi, bố ạ…
Người chồng bàng hoàng, như có ai vừa giáng một cú thật mạnh vào lòng. Anh quay sang nhìn cha già đang ngồi lặng lẽ ở góc phòng. Ông cụ cúi mặt, hai bàn tay run run nắm chặt, đôi mắt đỏ hoe. Ông không nói gì, chỉ khẽ gật đầu như xác nhận tất cả.
Người chồng cảm thấy hối hận đến nghẹn thở. Bao nhiêu năm qua, ông cụ đã chịu nhiều thiệt thòi, giờ tuổi già chỉ mong con cháu quan tâm. Vậy mà chính anh – người con trai ruột – lại nặng lời, không hiểu được sự hy sinh của vợ.
Anh bước đến, cầm lấy tay Lan, giọng nghẹn ngào:
– Anh xin lỗi… là anh đã nghĩ sai về em.
Lan khẽ lắc đầu, nước mắt lăn dài:
– Em chỉ muốn bố được ăn ngon hơn một chút. Ông cả đời đã chịu quá nhiều vất vả rồi…
Người cha lúc này mới cất giọng khàn khàn:
– Các con à, bố chẳng cần gì nhiều, chỉ cần cả nhà thương yêu nhau là bố mãn nguyện rồi. Lan ạ, con đã cho bố nhiều hơn cả miếng ăn, đó là tình cảm chân thành mà bố sẽ không bao giờ quên.
Cả ba người ôm nhau, những giọt nước mắt lăn dài nhưng lại khiến trái tim họ xích lại gần nhau hơn. Từ hôm đó, người chồng thay đổi hẳn: anh quan tâm cha nhiều hơn, chẳng để vợ lặng lẽ gánh vác một mình. Đứa con trai cũng hiểu chuyện hơn, thường xuyên phụ mẹ, chăm sóc ông nội.
Còn Lan, cô vẫn dịu dàng như thế, ngày ngày nấu nướng, vẫn để riêng một phần thức ăn ngon cho bố chồng – nhưng giờ chẳng còn phải giấu giếm nữa. Cả gia đình cùng ngồi lại bên mâm cơm, cùng san sẻ và cùng thấu hiểu.
Chiếc cặp lồng giữ nhiệt – từng là nguyên nhân gây hiểu lầm – nay trở thành biểu tượng của tình thương. Nó không chỉ giữ ấm món ăn, mà còn giữ ấm tình người, nhắc nhở họ về một bài học: đôi khi, chỉ vì vội vàng phán xét mà ta có thể làm tổn thương những người yêu thương mình nhất. Và yêu thương thật sự luôn nằm trong những điều nhỏ bé, giản dị nhất.