1 tháng không thấy con gái về thăm, mẹ sang chơi ngửi thấy m//ùi h/ôi nồ/ng n/ặc từ ngoài cổng

1 tháng không thấy con gái về thăm, mẹ sang chơi ngửi thấy m/ùi hô/i nồ/ng nặ/c từ ngoài cổng, để rồi ch//ết lặng khi thấy bao tải con rể gi///ấu dưới gầm giường…

Một buổi sáng đầu tháng, bà Hạnh ngồi trên chiếc ghế tre ngoài hiên, đôi mắt hướng về con đường dẫn ra thành phố. Đã tròn một tháng, con gái bà – Thủy – không về thăm mẹ như thường lệ. Từ trước đến nay, cứ cuối tuần, Thủy đều bắt xe về quê, ngồi trò chuyện, ăn bữa cơm giản dị cùng bà. Nhưng lần này, kể cả những tin nhắn cũng bặt vô âm tín. Bà Hạnh gọi điện, số máy báo không liên lạc được.

Trong lòng bà, một linh cảm bất an dấy lên. “Hay con bé bận quá mà quên gọi cho mẹ?” – bà tự trấn an, nhưng nỗi lo cứ cuồn cuộn không yên.

Hôm ấy, bà quyết định bắt chuyến xe sớm lên thành phố tìm con. Căn nhà Thủy thuê chung với chồng – Quân – nằm trong một con hẻm sâu. Bà vừa bước xuống xe đã thấy ngột ngạt, nhưng không hiểu vì sao. Đến gần cổng, một mùi hôi lạ xộc thẳng vào mũi, nồng nặc đến mức bà phải đưa tay bịt mũi.

“Chắc rác chất đống đâu đây thôi…” – bà nghĩ, nhưng khi nhìn quanh, con hẻm sạch sẽ, hàng xóm cũng không có dấu hiệu gì bất thường. Mùi hôi ấy rõ ràng phát ra từ trong căn nhà của con gái.

Bà run run gõ cửa. Không ai trả lời. Gõ thêm lần nữa, vẫn im lìm. Đẩy nhẹ cánh cửa, bất ngờ nó hé mở. Bên trong tối om, rèm cửa kéo kín, không một ánh sáng lọt vào.

“Thủy ơi! Con có nhà không?” – giọng bà nghẹn lại. Vẫn không một âm thanh đáp trả.

Bà Hạnh bước vào, tiếng dép lẹp xẹp vang lên trong không gian tĩnh mịch. Mùi hôi càng lúc càng nặng, khiến bà choáng váng. Bà lần mò bật công tắc điện, nhưng bóng đèn chập chờn rồi tắt ngúm. Trong thứ ánh sáng mờ mờ hắt ra từ khe cửa, bà lờ mờ thấy đồ đạc bừa bộn, chén bát chất đống trên bàn, sàn nhà vương vãi quần áo.

“Trời ơi, sao nhà cửa ra nông nỗi này?” – bà lẩm bẩm.

Đi ngang qua phòng ngủ, bà giật mình khi nghe thấy tiếng động khẽ, như có ai đó vừa vội vã dịch chuyển thứ gì. Cánh cửa phòng khép hờ. Bà run tay đẩy vào.

Một cảnh tượng hiện ra khiến bà chết lặng: dưới gầm giường, có một bao tải cũ kỹ, to bất thường. Trên đó, loang lổ những vệt thâm sẫm. Chính từ nơi này, mùi t/ử k/hí khủng khiếp bốc lên.

Tim bà thắt lại. Bà quỵ xuống, bàn tay run rẩy chạm vào mép bao tải. Chỉ cần mở hé, bà như sét đánh ngang tai khi nhận ra những sợi tóc dài quen thuộc của con gái mình lộ ra.

“Không! Không thể nào…” – bà gào lên, nước mắt tuôn xối xả.

Tiếng bà vừa vang lên, một bóng người trong phòng tắm bước ra. Là Quân – con rể bà. Gương mặt hắn hốc hác, đôi mắt thâm quầng, nhìn thấy bà thì sững lại, rồi cố tỏ ra bình tĩnh:

“Mẹ… sao mẹ lại đến đây?”

Bà Hạnh chỉ tay run run vào bao tải, nghẹn ngào:
“Quân… con đã làm gì Thủy của mẹ?”

Quân cứng họng, rồi lùi lại vài bước, miệng lắp bắp không thành lời. Thấy ánh mắt kinh hoàng của bà, hắn biết không còn cách nào che giấu. Sau vài giây im lặng, hắn ngồi sụp xuống, úp mặt vào hai bàn tay:

“Con… con không cố ý… hôm đó bọn con cãi nhau. Thủy đòi ly hôn, con không chịu. Trong lúc nóng giận… con lỡ…”

Những lời thú nhận như nhát dao cứa vào tim bà Hạnh. Bà ngã quỵ xuống sàn, gào khóc như mất cả linh hồn. Người con gái bà mang nặng đẻ đau, cả đời nâng niu, cuối cùng lại phải chịu bi kịch trong chính căn nhà mình gọi là tổ ấm.

Bà run rẩy móc điện thoại gọi công an, tay liên tục trượt vì mồ hôi và nước mắt. Quân lao đến định giật điện thoại, nhưng bà hét lên, tiếng hét vang dội cả khu xóm. Hàng xóm nghe ồn ào liền chạy sang, nhìn thấy cảnh tượng liền báo cơ quan chức năng.

Ít phút sau, công an ập đến, căn nhà nhỏ chật kín người. Quân bị còng tay dẫn đi, gương mặt thất thần. Bà Hạnh chỉ còn biết ôm chặt chiếc bao tải, như ôm lại đứa con gái tội nghiệp, gào khóc trong tuyệt vọng.

Hàng xóm đứng ngoài bàng hoàng. Ai cũng biết vợ chồng Thủy từng có mâu thuẫn, nhưng không ngờ kết cục lại đau lòng đến vậy.

Trên đường đưa thi thể Thủy đi giám định, bà Hạnh đi theo, từng bước chân nặng nề như dẫm lên ngàn mũi dao. Bà khóc đến kiệt sức, miệng liên tục gọi tên con:

“Thủy ơi… con ơi… sao con bỏ mẹ mà đi như thế này? Sao ông trời nỡ để con gái tôi chịu oan nghiệt thế này?”

Từ ngày hôm ấy, mái tóc bà bạc trắng chỉ sau một đêm. Ngôi nhà nhỏ nơi quê giờ trống vắng, chỉ còn lại tiếng gió thổi qua vườn cau, và bóng dáng gầy gò của bà Hạnh ngồi lặng lẽ bên di ảnh con gái.

Nỗi đau mất con như vết thương không bao giờ lành. Mỗi sáng, bà vẫn ngồi ngoài hiên, ánh mắt dõi về con đường xa xăm. Nhưng lần này, bà biết sẽ chẳng còn chuyến xe nào đưa con gái trở về nữa…