Trong những đêm dài cô quạnh, tôi thường ngồi bên cửa sổ, nhìn ra khoảng sân vườn tối om, nơi những bông hoa hồng mà anh trồng vẫn nở bung dù chủ nhân đã ra đi. Ba tháng trước, cuộc đời tôi như sụp đổ khi nhận tin anh mất trong một vụ tai nạn xe hơi kinh hoàng. Người ta bảo đó là định mệnh, nhưng với tôi, nó như một vết cắt sâu hoắm, rỉ máu không ngừng. Tôi không khóc nhiều, chỉ lặng lẽ thu dọn đồ đạc, cố gắng quên đi những kỷ niệm ấm áp bên anh – người chồng hiền lành, luôn mỉm cười dù cuộc sống có bao phen sóng gió. Lạ lùng thay, nỗi đau ấy dường như không kéo dài. Chỉ sau vài tuần, tôi đã bắt đầu nghĩ đến một tương lai mới, một cuộc sống không còn bóng dáng anh.
Tôi gặp Minh trong một buổi chiều mưa tầm tã, tại quán cà phê quen thuộc mà anh hay đưa tôi đến. Minh là bạn thân của chồng tôi, một kiến trúc sư tài ba với nụ cười ấm áp và đôi mắt biết lắng nghe. Anh ấy đã ở bên tôi suốt những ngày tang tóc, an ủi, chia sẻ, và dần dần, tình cảm nảy nở như một lẽ tự nhiên. “Em xứng đáng được hạnh phúc,” Minh thì thầm bên tai tôi khi cầu hôn chỉ hai tháng sau ngày chồng mất. Tôi gật đầu, không do dự. Cuộc sống quá ngắn ngủi, và tôi không muốn chìm đắm trong quá khứ nữa. Đám cưới được tổ chức nhanh chóng, giản dị nhưng ấm cúng, với sự chứng kiến của bạn bè và họ hàng hai bên. Tôi mặc chiếc váy trắng tinh khôi, tay cầm bó hoa hồng đỏ – loài hoa anh yêu thích nhất – và bước vào hội trường với nụ cười rạng rỡ.
Hội trường hôm ấy ngập tràn tiếng cười nói, tiếng nhạc du dương vang vọng. Khách mời ngồi chật kín, ai nấy đều chúc phúc cho chúng tôi. Minh đứng bên tôi, nắm chặt tay, mắt lấp lánh niềm vui. Lễ đường được trang trí bằng những dây đèn lấp lánh, và cha xứ bắt đầu đọc lời thề nguyện. “Em có đồng ý lấy anh làm chồng…” Lời tôi vang lên rõ ràng, nhưng sâu thẳm trong lòng, một nỗi bất an mơ hồ chợt lóe lên. Phải chăng tôi đang vội vã quá? Ba tháng – khoảng thời gian quá ngắn để quên một người chồng đã gắn bó tám năm trời. Nhưng tôi gạt phắt suy nghĩ ấy, tập trung vào khoảnh khắc hiện tại.
Bất ngờ đầu tiên xảy ra khi cha xứ vừa dứt lời, và mọi người vỗ tay reo hò. Một tiếng động lạ vang lên từ cửa chính – tiếng cửa mở toang, kèm theo tiếng bước chân nặng nề. Cả hội trường im bặt, mọi ánh mắt đổ dồn về phía ấy. Một người đàn ông trung niên, quần áo phong trần, khuôn mặt khắc khổ với mái tóc bạc phơ, bước vào. Ông ta không phải khách mời, không ai nhận ra ông. Minh siết chặt tay tôi, thì thầm: “Ai vậy em?” Tôi lắc đầu, tim đập thình thịch. Người đàn ông dừng lại giữa lối đi, nhìn thẳng vào tôi với đôi mắt đỏ hoe, như chứa đựng bao nỗi đau khổ.
“Chào mọi người,” ông ta cất giọng khàn khàn, giọng nói vang vọng trong không gian tĩnh lặng. “Tôi không được mời, nhưng tôi phải đến. Vì hôm nay là ngày vui của con dâu tôi.” Cả hội trường xôn xao. Con dâu? Chồng tôi là con trai độc nhất, cha mẹ anh đều mất từ lâu. Tôi sững sờ, chân như đóng đinh tại chỗ. Minh quay sang tôi, mắt đầy nghi hoặc. “Em biết ông ta không?” Tôi lắc đầu, nhưng sâu thẳm, một ký ức mơ hồ chợt ùa về – những câu chuyện chồng tôi kể về người cha ruột mà anh chưa từng gặp mặt.
Ông ta tiếp tục, giọng run run: “Tôi là cha của Việt – chồng cũ của cô ấy. Tôi bỏ rơi mẹ con anh ấy từ khi anh còn nhỏ, vì sai lầm của tuổi trẻ. Việt đã tìm tôi suốt bao năm, nhưng tôi trốn tránh. Cho đến khi… anh ấy mất.” Tiếng thì thầm lan tỏa khắp nơi. Tôi cảm thấy trời đất chao đảo. Việt – chồng tôi – chưa bao giờ kể chi tiết về người cha ấy, chỉ úp mở rằng ông đã mất tích. Sao ông ta lại xuất hiện bây giờ? Và tại sao lại ở đám cưới của tôi?
Bất ngờ thứ hai ập đến khi ông ta lấy từ túi áo một bức thư cũ kỹ, nhàu nát. “Việt gửi cho tôi trước khi mất. Anh ấy biết mình sắp ra đi – không phải tai nạn ngẫu nhiên đâu. Anh ấy bị bệnh nặng, ung thư giai đoạn cuối, nhưng giấu cô để cô không đau khổ.” Cả hội trường chết lặng. Tôi run rẩy, nước mắt trào ra. Việt chưa bao giờ nói về bệnh tật. Anh luôn khỏe mạnh, vui vẻ. Hay là… tôi nhớ lại những đêm anh thức trắng, những cơn ho khan anh cố che giấu. “Anh ấy yêu cô lắm,” ông ta nói tiếp, “nên đã sắp xếp mọi thứ. Anh ấy biết cô sẽ tái hôn với Minh – người bạn thân thiết nhất – vì Minh cũng yêu cô từ lâu. Việt đã nhờ tôi đến đây, nếu cô tìm được hạnh phúc mới, để trao lại di chúc này.”
Minh buông tay tôi, mặt tái mét. “Sao… sao Việt biết?” Ông ta mỉm cười buồn bã: “Vì Việt đã thú nhận với tôi. Anh ấy biết tình cảm của Minh dành cho cô, và anh ấy muốn cô hạnh phúc. Nhưng có một bí mật nữa…” Tim tôi thắt lại. Bất ngờ thứ ba: Ông ta nhìn thẳng vào Minh. “Minh, con trai tôi. Việt không phải con một. Con là em trai cùng cha khác mẹ của Việt. Tôi đã giấu các con suốt bao năm.”
Cả hội trường sững sờ, tiếng xì xào biến thành tiếng la hét kinh ngạc. Minh lùi lại, mặt trắng bệch. “Không thể nào… Tôi và Việt là bạn từ nhỏ, nhưng…” Ông ta gật đầu: “Đúng vậy. Tôi đã sắp xếp để các con gần nhau mà không biết. Việt phát hiện ra trước khi mất, và anh ấy muốn tôi tiết lộ hôm nay – ngày cô tái hôn với em trai anh ấy.”
Tôi khuỵu xuống, đầu óc quay cuồng. Việt đã biết tất cả? Anh ấy giả vờ không hay về tình cảm giữa tôi và Minh? Và Minh là em trai anh? Nước mắt tôi tuôn rơi như mưa. Tôi quỳ lạy trước ông ta – người cha mà Việt luôn khao khát gặp – không phải vì sợ hãi, mà vì biết ơn và hối hận. Biết ơn vì Việt đã hy sinh thầm lặng, sắp xếp cho tôi một cuộc sống mới với người anh ấy tin tưởng nhất. Hối hận vì tôi đã tái hôn quá vội, không nhận ra tình yêu sâu sắc của anh dành cho tôi đến nhường nào. “Cảm ơn cha… cảm ơn Việt,” tôi thì thầm qua tiếng nấc.
Ông ta đỡ tôi dậy, trao bức thư. Bên trong là lời nhắn cuối cùng của Việt: “Em yêu, hãy hạnh phúc bên Minh. Anh mãi ở bên em.” Đám cưới kết thúc trong nước mắt, nhưng không phải nước mắt đau khổ, mà là sự thức tỉnh. Cuộc đời đầy bất ngờ, và tình yêu, đôi khi, vượt qua cả cái chết.