Đọc di chúc và bức thư bố để lại, tôi qu:ỳ s:ụp xuống đất khóc nức nở

Tôi đọc từng dòng trong thư rồi quỳ sụp xuống đất, khóc nghẹn ngào. Mọi niềm tin suốt bao năm sụp đổ.

Tôi từng nghĩ mình là người may mắn. Là con gái duy nhất trong một gia đình khá giả, tôi lớn lên trong tình yêu thương của bố mẹ. Mẹ tôi là giáo viên, dịu dàng và tinh tế. Bố làm trong cơ quan nhà nước, nghiêm khắc nhưng ấm áp. Tuổi thơ tôi trôi qua yên bình và đầy ắp tiếng cười. Đó là một tuổi thơ mà tôi luôn tự hào.

Thế nhưng, biến cố đầu tiên xảy ra khi tôi học cấp ba. Mẹ tôi mắc bệnh ung thư não. Sau một ca phẫu thuật kéo dài, bà gần như mất thị lực và được bác sĩ cảnh báo bệnh rất dễ tái phát. Chỉ chưa đầy một năm sau, mẹ tôi ra đi. Sự mất mát quá lớn khiến tôi như mất phương hướng, học hành sa sút, trượt đại học, phải học lại một năm mới đỗ vào trường mơ ước.

Khi tôi nhận được giấy báo trúng tuyển đại học, bố dẫn tôi đi gặp một người phụ nữ và nói rằng ông muốn tái hôn. Tôi im lặng chấp nhận.

Tôi nghĩ, miễn là bố hạnh phúc, tôi không còn ở nhà thì việc đó cũng chẳng ảnh hưởng gì đến tôi. Cứ thế, người phụ nữ ấy mang theo con gái riêng, nhỏ hơn tôi 3 tuổi, đến sống trong ngôi nhà từng là tổ ấm của riêng tôi và mẹ.

Từ ngày vào đại học, tôi ít về nhà hẳn. Mối quan hệ với mẹ kế gần như chỉ là sự lịch sự tối thiểu. Tôi đủ lớn để không cần bà chăm sóc, còn bà cũng không xen vào cuộc sống của tôi. Điều khiến tôi bận tâm nhất là sự quan tâm đặc biệt mà bố dành cho em gái cùng mẹ kế. Ông hay đưa họ đi chơi, mua sắm, làm những điều mà ngày xưa chỉ dành cho tôi và mẹ.

Tôi đã từng ghen tỵ, đã từng tủi thân. Nhưng tôi tự an ủi mình rằng dù sao mình vẫn là con ruột của bố, ông chỉ đang cố gắng làm tròn trách nhiệm với gia đình mới. Tôi đã tin điều đó, cho đến ngày bố đột ngột qua đời.

Ông bị bệnh nặng, nhưng tôi không hề được báo trước. Khi tôi biết tin, ông đã không còn nữa. Tôi quỳ trước di ảnh bố, gào khóc như chưa từng được khóc. Cảm giác mất mát lần thứ hai này còn nặng nề hơn, vì nó mang theo cả nỗi hối hận vì tôi đã không kịp nói lời từ biệt.

Nhưng, mọi chuyện chưa dừng lại ở đó.

Sau khi lo tang lễ cho bố xong, mẹ kế đưa tôi một tờ di chúc. Trong đó ghi rõ bố để lại toàn bộ tài sản cho em gái, tức con gái riêng của mẹ kế. Còn tôi, không có phần. Tôi sững sờ, rồi phẫn nộ. Tôi hét lên rằng bà đang nói dối, bà đang cố chiếm đoạt tài sản của gia đình tôi.

Lúc ấy, bà đưa cho tôi một hồ sơ xét nghiệm ADN và một bức thư tay, là lời bố để lại cho tôi. Trong thư, ông nói rằng tôi là con nuôi. Nhiều năm trước, mẹ tôi không thể sinh con. Hai người nhận nuôi tôi, coi tôi như máu mủ. Sau này, bố có quan hệ ngoài luồng với mẹ kế và sinh ra em gái tôi. Nhưng vì tình nghĩa với mẹ nuôi tôi, ông không ly hôn. Sau khi mẹ mất, ông quay lại với người cũ, là mẹ kế hiện tại.

“Bố xin lỗi vì không nói ra sớm hơn. Con không phải máu mủ, nhưng luôn là đứa con bố yêu thương nhất. Con mạnh mẽ, tự lập, bố tin con có thể sống tốt mà không cần dựa vào vật chất. Phần tài sản, bố muốn bù đắp cho em con, con bé đã thiếu thốn tình cảm của bố quá lâu”.

Tôi đọc từng dòng trong thư rồi quỳ sụp xuống đất, khóc nghẹn ngào. Mọi niềm tin suốt bao năm sụp đổ. Tôi không biết mình là ai nữa. Bố mẹ ruột là ai? Họ còn sống không? Cả thế giới như bỏ rơi tôi.

Nhưng vài ngày sau, mẹ kế gọi tôi đến, trao tôi một tập giấy tờ. Bà nói rằng bà đã làm lại phần phân chia tài sản, chia đều cho hai chị em. Tôi ngỡ ngàng, không dám tin. Bà chỉ cười dịu dàng:

– Dì biết bố con có lý do khi làm như vậy. Nhưng dì không thể để con chịu tổn thương như thế. Dù không sinh ra con, nhưng dì cũng đã coi con là con gái của mình. Từ ngày về căn nhà này, dì đã thấy mình có trách nhiệm với con rồi.

Tôi nghẹn lời. Em gái, người mà tôi từng dè chừng, cũng đến ôm lấy tôi:

– Chị là chị gái em. Em chưa từng nghĩ chị là người ngoài. Nếu chị không có gì, em cũng không thể sống thanh thản trong ngôi nhà đó.

Lúc đó tôi mới nhận ra, mình chưa bao giờ thực sự mất đi gia đình. Tôi chỉ khép lòng lại quá lâu, nên không nhận ra tình yêu vẫn luôn ở đó, dưới những hình thức khác nhau.

Giờ đây, tôi sống độc lập, có công việc ổn định. Cuối tuần tôi vẫn về thăm nhà, cùng mẹ kế nấu ăn, cùng em gái đi dạo. Chúng tôi đã trở thành một gia đình đúng nghĩa, không còn rào cản, không còn những hiểu lầm chất chồng.

Tôi từng nghĩ mình bị bỏ rơi, nhưng hóa ra yêu thương không cần cùng huyết thống, chỉ cần cùng trái tim. Tôi không có khởi đầu hoàn hảo, nhưng tôi có một kết thúc đủ ấm áp để tha thứ cho tất cả. Cuộc sống này, nếu ta đủ rộng lòng, thì mất mát nào cũng có thể trở thành khởi đầu của hạnh phúc.