Bị người yêu 8 năm bỏ rơi đi lấy vợ, cô gái thuê xe ôm lên c/ầu… để rồi…

Chương 1: Tám Năm Thanh Xuân Đổi Lấy Một Lời Xin Lỗi

Tôi đã yêu Hoàng từ những ngày còn là cô sinh viên ngây ngô trên giảng đường đại học. Tình yêu của chúng tôi kéo dài tám năm, một khoảng thời gian đủ để một đứa trẻ học hết bậc tiểu học, đủ để một cái cây non đơm hoa kết trái. Tám năm ấy được dệt nên từ những bát mì tôm sẻ đôi trong căn phòng trọ chật hẹp, từ những giấc mơ chung về một ngôi nhà nhỏ ven đô, nơi sẽ rộn rã tiếng cười con trẻ. Hoàng là cả thế giới của tôi, là tương lai mà tôi đặt cược toàn bộ thanh xuân của mình vào.

Tôi đã tin anh một cách vô điều kiện. Niềm tin ấy ngây thơ đến mức, khi mẹ anh lâm bệnh nặng cần một khoản tiền lớn để phẫu thuật, tôi đã không ngần ngại rút sạch một trăm triệu đồng – toàn bộ số tiền tôi đã chắt chiu, dành dụm sau mấy năm trời đi làm, tăng ca không quản ngày đêm. Tôi đưa cho anh, không một tờ giấy cam kết, không một lời hứa hẹn ràng buộc. Tôi chỉ cần nghe anh nói, giọng ấm áp và chân thành: “Ngốc ạ, sau này mình cưới nhau rồi, tiền của em cũng là tiền của anh mà. Mẹ anh cũng là mẹ em.” Câu nói ấy, đối với tôi lúc đó, còn vững chắc hơn bất kỳ tờ giấy nợ nào.

Thế nhưng, đời không bao giờ giống như lời hứa. Những lời thề non hẹn biển, hóa ra, lại mong manh hơn cả sương khói ban mai.

Một buổi chiều, Hoàng gọi cho tôi, giọng hân hoan báo tin mẹ anh đã hoàn toàn bình phục. Tôi vui mừng đến rơi nước mắt, thầm cảm ơn trời đất đã phù hộ. Nhưng niềm vui ấy chưa kịp trọn vẹn, thì chỉ vài ngày sau, một cú tát trời giáng đã ném tôi xuống vực thẳm. Hoàng đăng ảnh đính hôn. Không phải với tôi.

Cô gái trong ảnh xinh đẹp, rạng rỡ, khoác trên người bộ váy hàng hiệu đắt tiền. Nụ cười của cô ta lấp lánh như viên kim cương trên ngón tay, và họ đứng bên nhau trong một căn biệt thự xa hoa. Dòng chú thích ngắn gọn: “Chương mới của cuộc đời”.

Tôi chết lặng. Chiếc điện thoại trên tay tôi như nặng ngàn cân. Tám năm của tôi, gói gọn trong một “chương cũ” đã bị xé bỏ không thương tiếc. Tôi gọi cho anh. Một cuộc. Hai cuộc. Mười cuộc. Hàng chục cuộc gọi trong vô vọng. Tôi nhắn tin, những dòng chữ nhòe đi trong nước mắt, cầu xin một lời giải thích. Tôi đã làm gì sai? Tình yêu của chúng tôi đã chết từ khi nào?

Cuối cùng, sau hàng trăm tin nhắn tuyệt vọng, anh trả lời. Vỏn vẹn một dòng, lạnh lùng và tàn nhẫn như nhát dao đâm thẳng vào tim tôi: “Anh xin lỗi. Anh cần một tương lai ổn định. Chúc em hạnh phúc.”

Tám năm thanh xuân, tám năm yêu đương nồng cháy, tám năm hy sinh không toan tính, tất cả những gì tôi nhận lại là một câu “chúc em hạnh phúc”. Tôi cảm thấy mình như hóa đá. Không khí trong căn phòng trọ quen thuộc bỗng trở nên ngột ngạt, mỗi một kỷ vật đều như một lưỡi dao cứa vào tâm hồn đang rỉ máu của tôi. Tôi lặng lẽ thu dọn đồ đạc, những món đồ ít ỏi của mình trong căn phòng nhỏ đã từng là tổ ấm. Tay tôi run rẩy viết vài dòng tuyệt mệnh nguệch ngoạc, rồi khoác vội chiếc áo mỏng, bước ra khỏi nhà trong màn mưa đêm tầm tã.

Thành phố về đêm vẫn lộng lẫy, nhưng ánh đèn đường chỉ làm tôi thêm cô độc. Mưa quất vào mặt lạnh buốt, nhưng không thể nào lạnh bằng cõi lòng đã hóa băng của tôi.


Chương 2: Cú Nắm Tay Trên Cầu Thanh Trì

Gần nửa đêm, màn mưa ngày một nặng hạt. Tôi lang thang vô định, cho đến khi đôi chân mỏi rã rời dừng lại trước một mái hiên nhỏ. Dưới mái hiên, một người đàn ông đang đứng trú mưa bên cạnh chiếc xe máy công nghệ. Anh ta mặc bộ đồng phục màu xanh lá đã sờn cũ, dáng người gầy, khuôn mặt hiền lành khắc khổ.

Tôi ngập ngừng bước tới, giọng lạc đi trong tiếng mưa: “Anh… chở tôi… chở tôi lên cầu Thanh Trì được không?”

Anh xe ôm ngước lên nhìn tôi. Ánh mắt anh có chút ngạc nhiên khi thấy bộ dạng thảm hại của tôi, nhưng anh không hỏi han gì thêm, chỉ lặng lẽ gật đầu, đội cho tôi chiếc mũ bảo hiểm rồi nổ máy.

Xe lao đi trong màn đêm. Gió lạnh mang theo những hạt mưa táp vào mặt rát buốt. Tôi ngồi sau lưng anh, cắn chặt môi đến bật máu để ngăn tiếng khóc bật ra thành lời. Qua gương chiếu hậu, tôi thoáng thấy ánh mắt lo lắng của người tài xế. Anh thấy đôi mắt tôi đã đẫm nước, thấy bờ vai tôi run lên từng chặp. Linh cảm của một người từng trải dường như mách bảo anh có điều gì đó chẳng lành.

Khi xe dừng lại ở giữa cây cầu dài hun hút, bên dưới là dòng sông Hồng cuồn cuộn trong đêm, tôi lí nhí: “Anh chờ tôi một chút nhé… tôi chỉ muốn nhìn sông một lát thôi.”

Minh – sau này tôi mới biết tên anh là Minh – lặng người đi. Có lẽ anh đã đoán được ý định của tôi. Anh vội vàng xuống xe, bước nhanh về phía tôi ngay trước khi tôi kịp trèo qua lan can sắt lạnh lẽo. Anh nắm chặt lấy cổ tay tôi. Bàn tay anh thô ráp, chai sần vì nắng gió, nhưng lại truyền cho tôi một hơi ấm lạ lùng. Giọng anh run run nhưng đầy kiên quyết:

“Em ơi, em còn bố mẹ không?”

Câu hỏi đột ngột của anh khiến tôi sững lại. Hình ảnh cha mẹ già ở quê nhà hiện lên trong tâm trí tôi.

“Họ sẽ ra sao nếu mất em? Em nghĩ xem, họ sẽ sống thế nào?”

Nước mắt tôi lại trào ra, hòa cùng những giọt mưa lạnh lẽo.

Anh siết chặt tay tôi hơn, giọng anh khẩn khoản: “Một thằng đàn ông tồi tệ đã bỏ rơi em, không đáng để em phải chết vì nó. Em có nghe anh nói không? Cuộc đời này còn nhiều điều tốt đẹp lắm.”

Câu nói ấy như một dòng nước ấm phá tan tảng băng trong lòng tôi. Tôi òa khóc nức nở như một đứa trẻ bị bỏ rơi. Tôi gục đầu xuống vai người đàn ông xa lạ, khóc cho tám năm thanh xuân mù quáng, khóc cho những tháng ngày nhẫn nhịn chịu đựng, khóc cho sự phản bội phũ phàng mà tôi phải nhận lấy. Minh cứ đứng yên như vậy, lặng lẽ để bờ vai gầy của anh làm điểm tựa cho tôi, để cơn mưa gột rửa đi nỗi đau trong tôi.

Đêm ấy, Minh đưa tôi về lại phòng trọ. Anh không nói nhiều, chỉ nhẹ nhàng đỡ tôi xuống xe, rồi trước khi rời đi, anh để lại một câu nói giản dị mà tôi sẽ không bao giờ quên: “Nếu em cần một người để lắng nghe, anh luôn sẵn sàng.”


Chương 3: Tình Yêu Nảy Mầm Từ Sự Lắng Nghe

Những ngày sau đó là chuỗi ngày tăm tối nhất cuộc đời tôi. Tôi nhốt mình trong phòng, không ăn uống, không giao tiếp. Nhưng Minh vẫn kiên trì. Thỉnh thoảng, anh lại nhắn một tin hỏi thăm ngắn gọn: “Em đã ăn gì chưa?”. “Hôm nay đi làm có vui không?”. “Ngoài trời nắng đẹp, em ra ngoài hít thở chút không khí đi.”

Sự quan tâm giản dị, không màu mè của anh như những tia nắng nhỏ len lỏi vào cuộc đời u ám của tôi. Không có nhà cao cửa rộng, không xe sang bóng loáng, không những lời hứa hẹn ngọt ngào – chỉ có một người đàn ông luôn sẵn sàng dừng lại bên đường, kiên nhẫn lắng nghe tôi kể lể về những nỗi khổ tâm, về những vết sẹo trong lòng. Anh là người duy nhất không phán xét, không khuyên răn, chỉ đơn giản là ở bên và lắng nghe. Dần dần, tôi thấy lòng mình bình yên đến lạ.

Ba tháng sau, trong một buổi tối lang thang bên Hồ Tây, Minh ngỏ lời yêu. Anh nói rằng anh không có gì trong tay ngoài một trái tim chân thành, nhưng anh hứa sẽ dùng cả đời này để bảo vệ và che chở cho tôi.

Tôi đã đồng ý. Phải thú thật, lúc ấy, tôi đồng ý không hoàn toàn vì tình yêu. Một phần trong tôi vẫn còn tổn thương, vẫn còn hận Hoàng. Tôi muốn trả thù. Tôi muốn cho Hoàng thấy rằng không có anh ta, tôi vẫn có thể tìm được hạnh phúc, thậm chí là hạnh phúc ngay lập tức. Tôi muốn anh ta phải hối hận, phải dằn vặt khi thấy tôi tay trong tay với người đàn ông khác.

Ngày cưới của chúng tôi diễn ra trong một nhà hàng nhỏ, ấm cúng. Khách mời không nhiều, chủ yếu là bạn bè thân thiết và gia đình. Nhưng những lời xì xào, bàn tán vẫn không thể tránh khỏi. Tôi nghe loáng thoáng tiếng người ta nói sau lưng:

“Con Hương tội nghiệp, bị thằng người yêu tám năm kia bỏ giờ lại vội vàng đi lấy một anh xe ôm à?”
“Đúng là con gái yêu vào là dại, phí cả tám năm thanh xuân vàng ngọc. Giờ lấy bừa lấy đại, nhỡ gặp phải thằng không ra gì nữa thì khổ cả một đời.”

Tôi chỉ cười nhạt. Trong lòng tôi lúc ấy chỉ có một suy nghĩ: sau đám cưới này, tôi sẽ đăng một tấm ảnh thật đẹp lên mạng xã hội. Hoàng và đám bạn bè của anh ta sẽ phải trố mắt lên mà nhìn. Gã phản bội đó sẽ phải hối hận đến xanh mặt vì đã phụ bạc tôi.

Nhưng kế hoạch trả thù của tôi đã hoàn toàn chệch hướng, theo một cách mà tôi không bao giờ có thể ngờ tới.


Chương 4: Món Quà Cưới Gây Chấn Động

Khi đến phần cha mẹ hai bên lên trao quà cưới, mẹ chồng tôi, một người phụ nữ nông thôn trông hiền lành, phúc hậu, từ tốn bước lên sân khấu. Bà mặc một chiếc áo dài gấm đơn giản. Mọi người đều nghĩ bà sẽ trao cho chúng tôi một món quà kỷ niệm nhỏ bé, tượng trưng.

Nhưng rồi, tất cả mọi người trong khán phòng, kể cả tôi, đều phải sững sờ, ngã ngửa.

Bà rút từ trong chiếc túi vải của mình ra, không phải một, mà là hai mươi cây vàng SJC lấp lánh. Ánh đèn sân khấu chiếu vào khiến số vàng trên tay bà tỏa ra một vầng hào quang chói lọi. Bà đeo từng chiếc kiềng, từng chiếc lắc vàng nặng trĩu vào cổ và tay tôi. Chưa dừng lại ở đó, bà còn lấy ra một cuốn sổ đỏ, đặt vào tay tôi và Minh.

Rồi bà ôm chầm lấy tôi, giọng nghẹn ngào trong nước mắt: “Con trai mẹ có thể nghèo, nhưng mẹ sẽ không bao giờ để con phải chịu khổ. Mẹ biết con đã từng chịu quá nhiều thiệt thòi rồi. Từ nay về sau, mẹ sẽ yêu thương con như con gái ruột của mình.”

Tôi đứng chết lặng trên sân khấu, nước mắt cứ thế tuôn rơi. Tôi khóc không phải vì số vàng chói lóa, không phải vì giá trị của căn nhà mặt phố. Tôi khóc vì lần đầu tiên sau bao nhiêu năm, tôi cảm nhận được sự đón nhận chân thành, sự yêu thương không vụ lợi từ một người mà tôi mới chỉ gọi là “mẹ”. Bàn tay ấm áp của mẹ chồng, cái ôm siết của bà đã chữa lành mọi vết thương trong lòng tôi.

Khoảnh khắc ấy, tôi nhận ra sự trả thù thật nhỏ nhen và vô nghĩa. Hạnh phúc thực sự không phải là khiến kẻ khác phải hối hận, mà là tìm thấy sự bình yên và yêu thương cho chính mình.

Ngày hôm đó, tôi không chỉ đăng một tấm ảnh. Tôi đăng rất nhiều tấm ảnh lên mạng xã hội. Những tấm ảnh tôi cười rạng rỡ, cổ và tay đeo trĩu vàng, bên cạnh người chồng hiền lành và người mẹ chồng nhân hậu. Hoàng, cùng tất cả bạn bè chung của chúng tôi, đã thực sự ngã ngửa. Họ không thể tin được rằng cô gái bị bỏ rơi ngày nào lại có thể tìm được một gia đình chồng giàu có và yêu thương cô nhanh đến vậy. Những tin nhắn hỏi thăm, những lời chúc mừng pha lẫn ghen tị liên tục đổ về. Nhưng lúc này, tôi chỉ mỉm cười thanh thản. Sự chú ý của họ không còn quan trọng nữa.


Chương 5: Lời Xin Lỗi Muộn Màng

Một năm sau ngày cưới, tôi hạ sinh một bé trai kháu khỉnh. Cuộc sống của chúng tôi ngập tràn hạnh phúc. Minh vẫn làm nghề lái xe, nhưng giờ đây anh đã đổi từ chiếc xe máy cũ sang một chiếc xe hơi bảy chỗ sang trọng – chiếc xe anh mua bằng chính số tiền anh tích góp được và một phần quà cưới mà mẹ anh nhất quyết dành cho. Anh là một người chồng tuyệt vời, một người cha kiên nhẫn. Anh vẫn giản dị và ít nói như ngày nào, nhưng tình yêu anh dành cho tôi và con trai thể hiện qua từng hành động nhỏ nhặt.

Vào ngày đầy tháng của con trai chúng tôi, một vị khách không mời đã xuất hiện. Hoàng.

Anh ta không dám vào nhà, chỉ dám đứng từ xa, nhờ một người bạn chung gọi tôi ra ngoài nói chuyện. Hoàng của hiện tại trông tiều tụy và mệt mỏi. Cuộc sống “ở rể” trong một gia đình giàu có, nơi anh ta không có tiếng nói, đã vắt kiệt đi sự tự tin và vẻ bảnh bao ngày nào. Anh ta cúi gằm mặt, không dám nhìn thẳng vào tôi, giọng nói lí nhí, đầy hối hận:

“Anh… anh sai rồi, Hương à.”

Tôi bế con trai trên tay, nhìn người đàn ông đã từng là cả thế giới của mình. Lòng tôi không còn một gợn sóng hận thù hay đau đớn. Chỉ còn lại sự bình thản của một người đã tìm thấy bến đỗ đích thực của cuộc đời.

Tôi mỉm cười nhẹ nhàng, một nụ cười không mang theo sự đắc thắng hay chế giễu.

“Anh sai không phải vì đã bỏ rơi em,” tôi nói, giọng thanh thản, “mà anh sai vì đã luôn nghĩ rằng tiền bạc có thể mua được hạnh phúc.”

Nói rồi, tôi quay lưng, ôm con trai bước vào nhà, nơi có Minh và mẹ đang chờ với mâm cơm ấm cúng. Hoàng vẫn đứng đó, một bóng hình cô độc dưới ánh nắng chiều tà. Lời xin lỗi của anh đã quá muộn màng. Tôi đã tìm thấy thiên thần của đời mình trên cây cầu định mệnh năm ấy, và hạnh phúc của tôi, giờ đây, là thật.