Suốt hơn ba mươi năm, bà Hoa cùng chồng – ông Khải – tay trắng dựng nên cơ đồ. Từ những ngày sớm tinh mơ đội mẹt ra chợ bán mớ rau, mớ cá, tới khi mở được cửa hàng nhỏ, rồi công ty riêng, bà chưa từng kêu ca một câu. Người ta nhìn vào tưởng bà sung sướng, nào ngờ từng đồng vốn ban đầu đều là nước mắt, là những đêm chồng đi bốc hàng, vợ ngồi tính sổ trong căn phòng ẩm thấp.
Giờ ông Khải 62 tuổi, tóc điểm bạc, công ty ăn nên làm ra, con gái đứa đã có gia đình đứa đang học Đại học, còn bà Hoa thì tưởng cuộc đời mình đã đến lúc được an nhàn. Nhưng không — một ngày, bà nghe người quen nói ông đang “bận bịu” với một cô gái trẻ, kém ông gần bốn chục tuổi. Lúc đầu bà không tin. Cho đến khi tận mắt thấy hình ảnh ông tay trong tay với cô ta ở khu chung cư cao cấp giữa trung tâm, bà lặng người. Căn hộ đó, người môi giới nói giá hơn 7 tỷ, vừa mới sang tên. Người mua là ông Khải.
“Ông ấy bảo sắp mua thêm xe hơi cho cô gái kia, vì cô ấy ‘trẻ trung, cần đi lại’”, người môi giới buột miệng nói thêm.
Bà Hoa đứng chết lặng. Trong khi con gái ông bà vẫn phải thuê nhà ở trọ. Có lần bà đã nói ý định bảo mua cho con cái nhà chung cư tầm 50m2 để con không phải trọ nữa thì ông gạt đi. Ông bảo: “Cho chúng nó sung sướng sớm là sẽ hỏng người sớm. Cứ từ từ”. Giờ thì bà hiểu tại sao ông lại không chịu mua nhà ngay cho con.
Tối hôm đó, bà Hoa không khóc. Bà chỉ lặng lẽ trở về nhà, mở lại cuốn sổ công nợ từ những năm đầu khởi nghiệp. Từng dòng chữ nguệch ngoạc hiện ra — những lần bà vay tiền bạn, bán vàng cưới, đứng tên vay ngân hàng cho ông. Cả cơ đồ này, có một nửa là mồ hôi nước mắt của bà.
Ba ngày sau, bà Hoa mang theo tập hồ sơ — toàn giấy tờ góp vốn, giấy chuyển khoản, hóa đơn mang tên mình — tìm đến căn hộ ông Khải và cô nhân tình đang sống. Chuông reo, cô gái trẻ mặc váy ngủ ra mở cửa, hơi ngạc nhiên:
– Cô là…?
– Tôi là người góp vốn để anh Khải có tiền mua căn hộ này. — Bà Hoa đáp tỉnh rụi.
Ông Khải nghe tiếng vội chạy ra, mặt biến sắc:
– Bà đến đây làm gì?
– Để đòi phần của tôi. — Bà đưa tập giấy lên. – Căn hộ này, tiền gốc là của công ty, công ty có hai cổ đông: ông và tôi. Và đây là danh sách tài sản hình thành từ vốn công ty, tôi sẽ nộp hết cho cơ quan thuế và tòa án.
Cô gái trẻ hoang mang:
– Chú… chú nói căn hộ này là của chú mà?
Bà Hoa cười nhạt:
– Của chung. Mà đã là tài sản chung, thì bán hay cho ai đều cần có chữ ký của tôi. Còn cô, nếu muốn tiếp tục ở đây, thì có thể thuê lại — tôi sẽ làm hợp đồng thuê rõ ràng, giá thị trường là 25 triệu một tháng. Không thì mai tôi sẽ đổi khóa cửa.
Ông Khải đứng chết trân. Cô gái trẻ lúng túng nhìn quanh, mặt tái đi. Bà Hoa bình thản quay sang nói tiếp:
– À, còn chuyện xe hơi ông định mua cho người ta, tôi đã kịp khóa tài khoản công ty rồi. Từ nay mọi giao dịch đều phải có hai chữ ký. Ông ký một mình không còn hợp lệ.
– Bà… bà định bôi nhọ tôi à? – ông Khải cố gào lên.
– Không. Tôi chỉ đang lấy lại những gì tôi đã cùng ông làm nên. – Bà đáp nhẹ, rồi quay đi.
Tin tức về “vị doanh nhân U60 bị vợ ngăn chặn tẩu tán tài sản cho bồ trẻ” lan nhanh. Báo chí không nêu tên, nhưng ai cũng đoán ra. Cô gái trẻ biến mất khỏi căn hộ chỉ sau một ngày. Ông Khải thì phải công khai xin lỗi vợ, con gái và rút khỏi vị trí giám đốc.
Căn hộ 7 tỷ được bán lại, tiền chia đôi theo đúng luật. Phần của bà Hoa, bà đem mua căn nhà nhỏ cho con gái — căn nhà đầu tiên thực sự mang tên hai mẹ con.
Ngày ký xong giấy tờ, bà chỉ nói một câu khiến ai nghe cũng thấy hả hê:
– Người đàn bà thông minh không cần gào khóc hay đánh ghen. Chỉ cần tỉnh táo, một chữ ký cũng đủ khiến kẻ phản bội trắng tay.












