Chàng trai 26t cưới vợ hơn mình 20t vì nghĩ “chị ấy vừa giàu lại trải đời”

Ngày tôi cưới chị Hạnh, cả xóm rộ lên bàn tán. Người bảo tôi “ăn may”, kẻ mỉa mai “phi công trẻ lái máy bay bà già”. Nhưng tôi — Tuấn, 26 tuổi, vẫn nở nụ cười đầy tự tin. Tôi nghĩ mình khôn ngoan hơn họ.

Chị Hạnh hơn tôi 20 tuổi, một nữ doanh nhân thành đạt, đẹp kiểu chín muồi, sang trọng. Cách chị nói chuyện, cười, ứng xử khiến tôi nể phục. Chị không ồn ào, không nông nổi, lại có ánh mắt khiến tôi thấy bình yên. Tôi từng nghĩ: “Phụ nữ từng trải như chị sẽ biết cách yêu, biết cách vun vén. Lấy chị, tôi vừa có chỗ dựa, vừa có tương lai.”

Ngày cưới, chị mặc váy trắng thanh nhã, cười dịu dàng. Khi bạn bè tôi trêu: “Đêm nay ráng sức nhé, sư///ớng lắm đấy!” Tôi chỉ cười khẩy. Trong đầu, tôi tưởng tượng một đêm nồng cháy, lãng mạn, có tiếng nhạc nhẹ và rượu vang đỏ.

Đêm tân hôn, căn phòng khách sạn cao cấp ngập mùi tinh dầu. Chị Hạnh ngồi ở bàn trang điểm, lặng lẽ tháo trang sức. Tôi bước đến ôm từ phía sau, định trêu: “Giờ mới là lúc em được làm chú rể thật sự nhé.”. Nhưng chị khẽ né ra, mỉm cười buồn: “Em mệt rồi, nghỉ sớm đi. Hôm nay chị cũng hơi đau đầu.”

Câu nói ấy khiến tôi khựng lại. Tôi cười trừ, nghĩ chắc chị ngại. Tôi nằm xuống giường, chờ chị tắt đèn. Nhưng suốt đêm, chị nằm quay lưng, im lặng tuyệt đối. Không một cái nắm tay, không một ánh nhìn thân mật. Tôi trằn trọc mãi. Có chút khó chịu, có chút tổn thương. “Chẳng lẽ chị cưới tôi chỉ để có người bên cạnh cho có tiếng sao?” – tôi tự hỏi.

Đến 3 giờ sáng, tôi thức dậy đi vệ sinh. Khi bước qua phòng khách, ánh đèn từ khe cửa hắt ra. Tôi tò mò mở nhẹ, và toàn thân đông cứng. Chị Hạnh đang ngồi ở bàn ăn, không mặc váy cưới, mà là… bộ quần áo bệnh nhân màu xanh nhạt. Trên bàn là một l…ọ th…uốc và tờ giấy khám bệnh. Trên tờ giấy ghi rõ: “Kết luận: bệnh nhân UT t..ử cu…ng…”.

Tôi cảm giác như ai tát thẳng vào mặt. Bên cạnh lọ thuốc là bức thư. Tôi tiến lại gần hơn, chị Hạnh vẫn không hề biết sự có mặt của tôi. Bức thư viết dở, nét chữ run rẩy: “Tuấn à, chị xin lỗi vì đã giấu em. Chị không còn nhiều thời gian, nhưng chị muốn được sống trọn vẹn như một người phụ nữ lần cuối – có một mái nhà, một người gọi mình là vợ. Chị không muốn em phải chịu khổ, nên định sau đám cưới vài tháng sẽ nói thật. Nếu em hận, chị cũng chấp nhận…”

Giọt nước mắt tôi rơi xuống trang giấy. Tôi nhìn sang chị – người phụ nữ từng khiến tôi nghĩ mình sẽ “hưởng phúc”. Giờ đây, chị ngồi đó, khuôn mặt nhợt nhạt, tay cầm ly nước, ánh mắt lạc đi trong nỗi cô đơn tột cùng.

Tôi lặng lẽ bước đến, quỳ xuống, nắm lấy tay chị. Chị giật mình, ánh mắt sợ hãi như đứa trẻ bị bắt gặp: “Tuấn… Em thấy rồi à?”. Tôi không nói gì, chỉ siết tay chị thật chặt, thì thầm: “Em thấy rồi. Và em xin lỗi vì đã từng nghĩ sai về chị.”

Từ đêm đó, tôi không rời chị nửa bước. Tôi đưa chị đi khám, cùng chị đi dạo, chụp ảnh, nấu ăn… như thể mỗi ngày là ngày cuối cùng. Có lần, chị hỏi nhỏ: “Em không hối hận sao? Em còn trẻ, đáng ra phải lấy người khác…”

Tôi mỉm cười: “Nếu chị là một mùa hoa sắp tàn, thì em muốn được làm người ngắm nó đến giây cuối cùng.”

Ba tháng sau, căn bệnh trở nặng. Trước khi nhắm mắt, chị nắm tay tôi, khẽ nói: “Cảm ơn em… vì đã đến. Đêm tân hôn hôm ấy, chị chỉ sợ mình không xứng đáng. Giờ thì chị yên lòng rồi. Sau khi chị mất 1 nửa tài sản chị để lại cho em coi như bù đắp cho những thiệt thòi của em khi lấy chị. Nửa còn lại…chị gửi cho tổ chức thiện nguyện”.

Tôi bật khóc. Đêm tân hôn không có ân ái, chỉ có sự im lặng của một người phụ nữ cố giấu nỗi đau để bảo vệ người mình yêu. Và tôi hiểu — mình không cưới một người phụ nữ giàu có, mà cưới một tâm hồn sâu sắc và bao dung đến tận cùng.

Có những người đến trong đời ta không phải để ở lại lâu, mà để dạy ta biết thế nào là tình yêu không vụ lợi, không điều kiện, và không sợ kết thúc.