Nuôi em gái thành luật sư, cho tiền mua nhà, cưới chồng, đến khi bệnh nặng xin ở nhờ, em đáp: “Nhà em đang có khách”

Gia đình là nơi ta tin rằng luôn có một chỗ để trở về, là nơi dù nghèo khó hay khắc nghiệt đến đâu, vẫn luôn có người chờ mình. Nhưng với chị em Thu và Trang, câu nói ấy lại trở thành điều đau đớn nhất.

Thu sinh ra ở một vùng quê nghèo của Nghệ An. Cha mất sớm, mẹ lại bệnh tật triền miên, mọi gánh nặng cơm áo đều đặt lên vai cô chị cả mới mười sáu tuổi. Dưới Thu là cô em gái út tên Trang, kém bốn tuổi, học rất giỏi, mơ ước một ngày được lên thành phố làm luật sư.

Một buổi tối, Thu nghe mẹ thở dài với hàng xóm:
– Nhà chẳng đủ tiền cho cả hai đứa học, chắc cho con Trang đi, nó sáng dạ hơn.

Thu không nói gì. Sáng hôm sau, cô chủ động xin nghỉ học, khăn gói lên thị trấn làm công nhân may, gửi tiền về lo cho em ăn học.

Những năm sau đó, cuộc sống của Thu chỉ xoay quanh xưởng may, phòng trọ tồi tàn và những đồng lương ít ỏi. Mỗi tháng, cô đều gửi phần lớn tiền về cho mẹ và em gái. Nhờ sự chắt chiu ấy, Trang thi đỗ đại học Luật ở Hà Nội – điều mà cả làng đều ngưỡng mộ.

Ngày nhận giấy báo, Trang khóc òa trong vòng tay chị:
– Em hứa sau này sẽ nuôi lại chị, để chị được sung sướng như người ta.

Thu chỉ cười, lòng ấm áp. Cô bán cả chiếc nhẫn cưới bạn trai tặng để lo học phí cho em, rồi lại làm thêm ban đêm để gửi tiền sinh hoạt. Năm Trang ra trường, được nhận vào một công ty luật lớn, cô than thở nhà trọ chật chội, tiền thuê đắt đỏ. Thu chẳng nghĩ ngợi, gom góp gửi thêm cho em vài triệu mỗi tháng.

Rồi Trang yêu, cưới một người đàn ông khá giả ở Hà Nội. Đám cưới tổ chức rình rang, phần lớn chi phí là tiền Thu vay mượn bạn bè. Sau đám cưới, Trang mua nhà, lại gọi điện:
– Chị ơi, em còn thiếu chút tiền đặt cọc, chị giúp em lần này nữa thôi.

Thu vét sạch tiền tiết kiệm, bán luôn chiếc xe máy cũ – tài sản duy nhất của hai vợ chồng. Chồng Thu giận dữ:
– Em có biết mình đang làm gì không? Em là vợ anh hay mẹ em gái em?

Thu im lặng. Cô chỉ biết thương em.

Nhiều năm sau, Trang thành đạt, đi xe hơi, nhà đẹp. Còn Thu vẫn quần quật trong xưởng, con gái phải nghỉ học thêm vì thiếu tiền.

Một ngày, trong ca làm, Thu đột ngột ngất xỉu. Bác sĩ chẩn đoán cô bị bệnh tim nặng, cần điều trị lâu dài ở Hà Nội. Chồng cô bàn:
– Hay mình xin ở tạm nhà con Trang ít hôm, tiện đường chữa trị.

Nằm trên giường bệnh, Thu run run gọi điện:
– Em ơi, chị chỉ ở nhờ mấy hôm thôi, không phiền gì đâu.

Đầu dây bên kia im lặng hồi lâu, rồi giọng Trang vang lên, lạnh lùng đến nhói lòng:
– Nhà em… đang có khách. Chị tìm chỗ khác đi.

Câu nói ấy như nhát dao khứa vào tim người chị.

Sau đó, khi tiền viện phí cạn dần, Thu gọi cho em xin giúp vài triệu. Trang khẽ đáp:
– Con em sắp thi, tốn kém lắm, chị thông cảm.

Một lần ra ngoài, Thu tình cờ gặp người bạn đồng nghiệp của em, họ kể:
– Hôm qua còn thấy Trang đi mua túi hiệu, toàn đồ chục triệu trở lên.

Thu chỉ mỉm cười, lòng nguội lạnh.

Khi cô đến nhà Trang gửi chút đồ quê, mẹ chồng của Trang ngạc nhiên hỏi:
– Ủa, tưởng chị gái Trang là giám đốc công ty lớn chứ? Sao nhìn giản dị vậy?

Thu đứng sững. Thì ra bao nhiêu năm qua, em gái đã dựng lên một cuộc đời giả, lấy tiền của chị để tô vẽ hình ảnh hào nhoáng cho mình.

Từ ngày ấy, Thu lặng lẽ cắt đứt mọi chu cấp. Một tháng sau, Trang gọi điện khóc lóc xin tiền đóng học cho con, nhưng Thu chỉ nói khẽ:
– Chị không còn khả năng nữa, em tự lo đi.

Ba tháng sau, tin dữ đến: Trang bị khởi tố vì chiếm dụng tiền công ty đầu tư thua lỗ. Bị chồng bỏ, mất việc, nợ nần chồng chất. Khi Thu đến thăm, em gái tiều tụy, ôm chân chị khóc:
– Chị ơi, cứu em lần này nữa thôi…

Thu nhìn em, giọng nhẹ nhưng dứt khoát:
– Chị đã cứu em quá nhiều lần rồi, và chính vì thế mới khiến em như hôm nay. Giờ, em phải học cách tự cứu mình.

Trang bị kết án ba năm tù. Trong những lá thư gửi ra từ trại giam, em viết:
“Chị ơi, em hiểu rồi. Tình chị em không phải là một người cho mãi, một người chỉ biết nhận. Em sẽ làm lại từ đầu.”

Thu không trả lời, chỉ gấp lá thư lại, cất vào tủ. Lần đầu tiên sau nhiều năm, cô thấy lòng mình thật sự bình yên – không phải vì hết thương, mà vì đã biết dừng đúng lúc.

Giờ đây, Thu sống cùng chồng con trong căn nhà nhỏ nơi quê nhà. Bệnh tình đã ổn hơn, và mỗi chiều, cô lại ngồi trước hiên, nhìn nắng vàng rơi xuống hàng cau, lòng khẽ thầm thì:

“Thương cũng phải có giới hạn, bởi khi cho đi quá nhiều, đôi khi ta lại vô tình khiến người mình thương đánh mất chính mình.”