Khoảnh khắc bố ruột tìm đến, tôi hận, chỉ muốn lập tức rời bỏ người mẹ nuôi đã nuôi tôi suốt 30 năm qua

Khoảnh khắc bố ruột tìm đến, tôi hận, chỉ muốn cắt đứt quan hệ với mẹ nuôi.

Tôi năm nay đã 30 tuổi, có một công việc ổn định và một mái ấm nhỏ bên người chồng thương yêu. Nếu chỉ nhìn bề ngoài, chắc ai cũng nghĩ tôi là người hạnh phúc. Nhưng ít ai biết, có một câu chuyện phía sau khiến lòng tôi từng rối bời, đau đớn đến mức tưởng như không thể tha thứ.

Từ nhỏ, tôi đã biết mình không phải con ruột của bố mẹ. Họ kể rằng, tôi là đứa bé bị bỏ rơi ven đường, được bố mẹ nhặt về nuôi. Khi nghe vậy, tôi chẳng oán hận gì, chỉ thấy biết ơn, vì nếu bố mẹ ruột đã không cần mình, thì ít nhất ông trời vẫn thương, gửi tôi đến với hai người đã cho tôi một mái nhà.

Tuổi thơ của tôi không sung sướng. Nhà nghèo, bố làm thợ hồ, mẹ buôn bán lặt vặt. Nhiều bữa chỉ có canh rau và chén cơm nguội, vậy mà mẹ vẫn nhường phần thịt hiếm hoi cho tôi. Bố mẹ chẳng bao giờ kêu ca, chỉ luôn dặn tôi phải học cho giỏi để thoát nghèo. Tôi hiểu, họ thương tôi bằng tất cả những gì họ có.

Sau này, khi tôi học lớp 11, bố bị tai nạn giao thông qua đời. Mẹ gồng gánh mọi thứ, vừa lo đám tang, vừa kiếm sống nuôi tôi ăn học. Có lúc, tôi thấy mẹ ngồi thẫn thờ nhìn tấm ảnh bố, đôi mắt ướt nhòe. Tôi chỉ biết ôm bà, hứa sẽ học thật tốt để không phụ lòng hai người.

Tôi thi đậu đại học ở thành phố, học bổng và làm thêm đủ để sống, nhưng mỗi tháng mẹ vẫn gửi thêm vài trăm ngàn đến 1 triệu, nói là “mẹ ăn ít lại được”. Ra trường, tôi xin được việc, rồi kết hôn với người yêu cùng lớp. Khi tôi nói muốn mua căn hộ nhỏ để ổn định, mẹ lấy toàn bộ tiền tiết kiệm là 1 tỷ đặt lên bàn, bảo:

– Con cứ mua nhà đi, đừng lo cho mẹ. Chỉ cần con sống hạnh phúc, mẹ yên tâm rồi.

Tôi đã khóc. Tôi nghĩ, dù không sinh ra tôi, nhưng mẹ nuôi chính là người thương tôi nhất đời. Nhưng rồi một ngày, mọi thứ thay đổi.

Hôm đó, khi tan làm, có một người đàn ông trung niên đến chờ tôi trước công ty. Ông nhìn tôi chăm chú, ánh mắt run run. Tôi hơi sợ, định bước đi thì ông cất giọng:

– Con… có phải con tên là Hân không?

Tôi khựng lại. Ông nói chuyện như đã quen tôi từ lâu. Khi chúng tôi ngồi xuống quán cà phê gần đó, ông kể rằng đã tìm tôi suốt gần 30 mươi năm. Ông nói ông là bố ruột của tôi.

Tôi cười gượng, nghĩ chắc ông nhầm người. Nhưng khi ông lấy ra xấp báo cũ, những mẩu tin tìm con, rồi tấm hình đứa bé có khuôn mặt giống tôi như đúc, tôi lặng người. Ông kể, năm tôi 2 tuổi, có người giúp việc bế tôi đi chơi rồi lạc mất. Gia đình ông tìm khắp nơi, báo công an, đăng báo, nhưng vô vọng. Mẹ ruột tôi vì thương con mà khóc đến mờ mắt.

Điều khiến tôi choáng váng nhất là người bắt cóc tôi năm đó lại chính là mẹ nuôi.

Tôi ngồi chết lặng, cảm giác mọi thứ trong đầu đổ sập. Người phụ nữ đã nuôi tôi, thương tôi, hy sinh tất cả vì tôi lại là người từng khiến bố mẹ ruột tôi sống trong tuyệt vọng suốt gần 30 năm. Khoảnh khắc đó, tôi hận, chỉ muốn cắt đứt quan hệ với mẹ nuôi.

Sau đó tôi trở về nhà, nhìn thấy mẹ đang lúi húi nấu cơm. Bà vẫn là dáng người gầy gò, tóc đã bạc trắng. Tôi nhìn mà nước mắt cứ chảy ra, vừa giận, vừa thương, vừa không biết nên làm gì. Tôi hỏi bà:

– Có phải… mẹ đã bắt cóc con không?

Bà kinh ngạc, chiếc muôi đang cầm trên tay rơi xuống đất, rồi bà ngồi thụp xuống ghế, mắt nhòe đi. Một lúc sau, bà gật đầu, nói trong tiếng nấc:

– Hân à, mẹ biết con sẽ hận mẹ. Năm đó mẹ mất con gái 2 tuổi vì bệnh, đau đến hóa dại. Khi gặp con ở công viên, mẹ chỉ muốn ôm một chút cho đỡ nhớ, nhưng rồi mẹ không kìm được… Mẹ mang con đi, nghĩ sẽ chăm sóc, bù đắp cho con. Mẹ sai, mẹ biết chứ… nhưng mỗi ngày nhìn con lớn lên, mẹ càng sợ mất con thêm lần nữa…

Tôi ngồi lặng, lòng đau như dao cắt. Tôi không thể nói lời tha thứ, nhưng cũng không thể căm ghét hoàn toàn. Bà tuy chia cắt tôi và bố mẹ ruột, nhưng tình cảm bà dành cho tôi bao năm qua là thật.

Tôi quyết định tìm đến bố mẹ ruột. Mẹ ruột tôi, dù đôi mắt đã mờ vẫn nhận ra tôi. Bà nắm tay tôi run run, nói:

– Con về rồi là tốt rồi, chuyện đã qua cứ để nó qua đi. Họ tuy đưa con rời khỏi bố mẹ, nhưng mẹ cũng biết ơn vì họ đã giúp mẹ nuôi dạy ra một cô con gái tốt thế này.

Tôi bật khóc. Lần đầu tiên, tôi hiểu thế nào là tình yêu vô điều kiện của cả hai người mẹ, một người sinh ra tôi, một người nuôi tôi khôn lớn.

Giờ đây, mỗi cuối tuần, tôi đều đưa chồng và con về thăm cả hai bên. Bố mẹ ruột tôi vẫn sống cùng nhau, còn mẹ nuôi tôi thì ở cùng vợ chồng tôi trong căn nhà nhỏ bà từng góp tiền giúp mua. Bà hay chăm cháu, còn tôi thì vẫn nấu món cá kho mà bà thích nhất.

Cuộc đời có nhiều sai lầm không thể xóa, nhưng có những vết thương chỉ có thể chữa lành bằng lòng bao dung. Tôi không quên quá khứ, nhưng tôi chọn tha thứ, vì tình thương không có đúng hay sai, chỉ có con người biết quay về phía sáng hay không.

Có lẽ, trong một kiếp nào đó, tôi đã nợ hai người phụ nữ ấy. Một người cho tôi sự sống, người kia cho tôi cuộc đời. Và tôi biết ơn cả hai.