Mỗi bước cô đi dưới sân khấu như đặt sâu vào ngực tôi một câu hỏi: “Tại sao cô ấy lại chọn mình, giữa khi mình chẳng thể cho cô ấy điều thiêng liêng nhất?”

“Sự Thật Dưới Tấm Chăn”
Tôi nhận kết quả khám tiền hôn nhân vào một chiều thứ sáu bình thường như bao chiều khác. Gió Sài Gòn hun hút trên hành lang phòng khám, còn tay tôi run như chưa bao giờ từng run đến vậy. Bác sĩ đẩy tờ giấy về phía tôi, tay ông đặt nhẹ lên mặt bàn như cố tránh tạo âm thanh gây chấn động.

“Anh Hóa… tinh dịch đồ của anh cho thấy anh… rất khó có con. Khả năng gần như bằng không.”

Tôi nghe thấy ba chữ “gần như không” lặp đi lặp lại trong đầu, át hết mọi tiếng ồn bên ngoài. Không phải sốc. Mà là… trống rỗng. Như thể có ai đó mở cửa sổ trong lòng tôi rồi ném toàn bộ tương lai xuống dưới.

Tôi nghĩ đến Linh – người con gái tôi yêu tám năm. Tôi nghĩ đến đám cưới chỉ còn hai tháng nữa. Nghĩ đến ánh mắt bố mẹ cô khi nói câu: “Con gái bác nó yêu cậu lắm.” Nghĩ đến nỗi mong cháu của bố mẹ tôi – thứ niềm hy vọng mà cả đời họ để dành.

Và nghĩ đến việc… tôi sẽ phá hủy tất cả.

Tối đó, tôi không về nhà ngay. Tôi chạy xe lòng vòng khắp thành phố như người say không biết đường. Đèn đường nhòe nước. Hay mắt tôi nhòe, tôi cũng không phân biệt được.

Đến gần 10 giờ đêm, tôi dừng xe trước căn nhà nhỏ nơi Linh trọ cùng em gái. Cửa phòng cô mở hé, ánh đèn vàng tỏa ra, ấm áp một cách đau lòng. Tôi đứng đó một lúc lâu, không bước vào. Nhưng cuối cùng Linh mở cửa, thấy tôi liền khựng lại.

“Anh đứng đây từ bao giờ vậy? Trời đất, áo anh ướt mồ hôi hết rồi.”

Tôi chỉ nhìn cô. Mọi câu từ muốn nói tan hết.

Linh bước tới.
“Anh sao thế?”

Tôi mở miệng, nhưng cổ họng nghẹn lại.

Cuối cùng tôi đưa tờ giấy xét nghiệm ra.

Chỉ vậy.

Cô đọc. Rất chậm. Mặt cô không hề biến sắc, không khóc, không sốc. Chỉ hơi cúi xuống, đặt tờ giấy lên bàn như đặt một vật dễ vỡ. Rồi cô ngẩng lên, nhìn thẳng vào mắt tôi.

“Vậy thì… mình cưới rồi tính tiếp.”

Tôi bật cười – một tiếng cười méo xệch. “Em điên à? Em hiểu gì trong tờ giấy đó không?”

“Em hiểu.” – Linh bước đến gần – “Anh không có lỗi. Và em vẫn muốn lấy anh.”

“Linh… em còn trẻ. Em có quyền làm mẹ. Anh không thể—”

Cô khẽ bịt miệng tôi bằng lòng bàn tay nhỏ xíu.
“Em lấy chồng. Không phải lấy một cái tử cung để đẻ con.”

Tim tôi nhói lên theo cách chưa bao giờ cảm nhận.

Tôi muốn tin cô. Nhưng thứ mặc cảm trong tôi quá lớn. Tôi ôm cô, như sợ buông ra sẽ mất hẳn.

Cô vỗ nhẹ vào lưng tôi.
“Cưới nha anh?”

Và tôi gật.

Gật như một kẻ đã bị tình yêu đánh gục.

Đám cưới diễn ra sau đó đúng lịch. Không ai trong hai gia đình hay biết điều gì. Bố tôi còn khoe với họ hàng rằng: “Thằng Hóa đi khám sức khỏe tiền hôn nhân hẳn hoi. Con mình giờ là yên tâm.”

Tôi cười mà muốn khóc.

Linh thì đẹp đến mức tôi nghĩ mình đang mơ. Mỗi bước cô đi dưới sân khấu như đặt sâu vào ngực tôi một câu hỏi: “Tại sao cô ấy lại chọn mình, giữa khi mình chẳng thể cho cô ấy điều thiêng liêng nhất?”

Sau lễ thành hôn, bạn bè kéo tôi đi uống bia. Ai cũng nói đủ chuyện tếu táo về đêm tân hôn. Còn tôi chỉ cười gượng, đầu óc tối mịt.

Khi tiệc tàn, tôi đưa Linh về phòng tân hôn – căn phòng bố mẹ tôi sắm sửa cả tháng nay. Bó hoa trên bàn, tấm ga giường mới, ánh đèn vàng dịu… mọi thứ đúng như cảnh tôi từng tưởng tượng. Chỉ có tôi là không còn nguyên vẹn.

Linh mở vali, lấy đồ phấn son bỏ vào một góc. Còn tôi ngồi trên giường, hai bàn tay siết chặt đến tê dại.

“Anh hồi hộp vậy hả?” – Cô quay lại mỉm cười trêu.

Tôi cố cười.
“Ừ… hồi hộp.”

“Nhưng em thì mệt quá.” – Linh khẽ ngáp – “Anh tắt đèn nha?”

“Ừ.”

Căn phòng chìm vào bóng tối, chỉ còn lại tiếng điều hòa chạy êm. Linh nằm xuống trước, kéo chăn lên. Tôi nằm cạnh, lưng quay về phía cô. Bóng lưng của tôi chắc co rúm lại.

Một lúc, Linh chạm vào vai tôi.

“Tại sao anh lại quay lưng?”

Tôi nuốt khan.
“Anh… sợ làm em thất vọng.”

“Anh sợ chuyện đó… đêm nay?” – Giọng cô nhỏ như gió.

Tôi im lặng. Đó là câu trả lời.

Rồi đột nhiên, Linh nắm tay tôi.
“Anh Hóa… đêm nay em có một điều muốn cho anh xem.”

Cô bật đèn ngủ màu vàng nhạt. Rồi cô ngồi dậy, kéo tấm chăn trên người mình xuống.

Tôi giật mình.

Không phải vì điều tôi nghĩ.

Mà vì… cô đang mặc một chiếc áo thun rộng đến ngang đùi, không phải loại đồ ngủ ren quyến rũ như tôi tưởng sẽ có trong đêm tân hôn.

Nhưng thứ khiến tôi chết lặng…
lại là xấp hồ sơ mà cô đặt dưới chăn, giờ được cô lôi ra và để trước mặt tôi.

“Hóa… đây là sự thật mà em muốn anh biết từ lâu.”

Tôi nhìn xuống.

Trên bìa hồ sơ ghi:

Hồ sơ nhận con nuôi – Trung tâm bảo trợ trẻ em Minh Tâm
Người xin nhận: Trần Ngọc Linh

Tôi ngẩn người.

“Cái… cái gì đây?”

Linh hít một hơi thật sâu.
“Em xin nhận một bé gái làm con nuôi. Từ… một năm trước.”

Tôi trố mắt.
“Một năm? Khi đó mình còn chưa nói đến chuyện cưới.”

“Đúng.” – Linh gật – “Nhưng khi ấy em đã biết mình không thể làm mẹ.”

Tôi sững lại như bị đá tảng nện thẳng vào ngực.
Tôi quay phắt sang nhìn cô.
“Em… em không thể làm mẹ?”

Linh nhẹ nhàng gật đầu.

“Em bị viêm vùng chậu nặng năm 19 tuổi, do một lần nhập viện muộn. Bác sĩ nói khả năng mang thai tự nhiên của em gần như không còn. Nhưng lúc đó, em… chưa quen anh đủ lâu để kể. Rồi càng ngày càng khó nói.”

Cô cười.
Nụ cười chua xót nhất tôi từng thấy.

“Em sợ anh nghĩ em lừa dối. Sợ bố mẹ em buồn. Sợ người ta nói em ‘không lành lặn’. Nên… em giữ im lặng.”

Tôi nghe tiếng tim mình rơi xuống tận đáy.

Cô nói tiếp, giọng khàn đi:
“Nhưng rồi em yêu anh. Em nghĩ, hay là mình cố sinh bằng phương pháp khác. Nhưng khi hai đứa quyết định đi khám tiền hôn nhân, em đã chuẩn bị sẵn một ngày… phải nói sự thật. Nhưng chưa kịp nói thì anh lại là người nhận kết quả nặng nề hơn.”

Tôi ôm đầu. Tất cả xoáy lại, xoắn vào nhau.

“Em biết em không có quyền giận anh vì chuyện anh giấu em. Vì chính em cũng làm điều y như vậy.”

Cô đưa tôi tờ giấy xét nghiệm của cô – cũ, ố vàng một góc.

“Em định… sau khi cưới xong, mình sẽ từ từ nói. Rồi cùng nhau nhận bé gái này về. Em đã gặp con bé mấy lần. Bé ngoan lắm.”

Tôi nhìn tấm hình đính kèm.
Một bé gái chừng hai tuổi, tóc cụp, đôi mắt đen và nụ cười lúm đồng tiền. Cú nhìn đầu tiên đã khiến tim tôi mềm đi.

“Linh…” – Giọng tôi run – “Em chịu đựng chuyện này một mình… bao lâu rồi?”

“Tám năm. Từ lúc bắt đầu quen anh.”

Tôi không kìm được, kéo cô vào lòng.
Linh bật khóc – lần đầu tiên kể từ khi mọi chuyện bắt đầu.

“Em xin lỗi… Em sợ anh rời bỏ em.”

Tôi ghì chặt cô hơn.
“Sao anh lại bỏ người duy nhất dám đi cạnh anh ngay cả khi biết anh không thể có con?”

Linh ngước lên, mắt đỏ hoe.
“Anh cũng vậy mà… anh cũng định bỏ em đúng không?”

Tôi gục đầu vào vai cô.
“Anh ngu. Nhưng anh sợ làm khổ em.”

“Anh không làm khổ em. Anh làm em… thương anh hơn.”

Chúng tôi ôm nhau rất lâu.
Không phải ôm để bắt đầu một đêm tân hôn nồng cháy.
Mà là ôm để xoa dịu những vết thương mà hai đứa giấu dưới lớp mạnh mẽ bề ngoài.

Một lúc sau, Linh chạm nhẹ vào tờ hồ sơ.
“Nếu anh không muốn nhận con nuôi, em… có thể để hồ sơ sang năm…”

Tôi lắc đầu.
“Không. Anh muốn. Anh muốn từ… lúc nhìn vào mắt con bé.”

Linh bật cười giữa những giọt nước mắt.
“Vậy… đêm nay anh lật chăn lên… là để thấy con đầu lòng của tụi mình hả?”

Tôi ôm lấy mặt cô.
“Đúng. Dưới tấm chăn đó… là sự thật đẹp nhất mà anh từng nhìn thấy.”

Ba tháng sau, chúng tôi chính thức đón bé My – “con gái đầu lòng”. Cô bé chạy lon ton vào nhà, ôm chân tôi, miệng líu ríu: “Ba ba ba…”

Tôi bế nó lên.
Mùi thơm của trẻ con – thứ mà tôi từng nghĩ mình không bao giờ có cơ hội chạm đến – giờ nằm trong vòng tay tôi.

Linh đứng bên, ánh mắt ấm như nắng cuối ngày.

Và tôi biết…

Một gia đình không phải được tạo nên bởi khả năng sinh sản.
Mà bởi tình yêu, sự thật và lòng can đảm để bước tới nhau, dù cả hai đều mang những thiếu sót.