Cô Duyên, mặc bộ đồng phục xanh đã bạc màu, từ tốn bước ra. Nhìn cảnh tượng hỗn loạn, mặt cô tái ngắt. — “Trời ơi… cái này… cái này là sao vậy?”

1. Sáng hỗn loạn

Công ty kiến trúc Tân Minh toạ lạc ngay trung tâm Sài Gòn, nổi tiếng với những bản thiết kế đắt giá. Hôm đó, nhân viên vừa vào làm đã nghe tiếng la thất thanh từ phòng trưng bày.

— “Trời đất ơi! Mô hình ‘Dự án Ngọc Lam’ vỡ rồi! Vỡ nát hết rồi!”

Tiếng kêu của Phương – trưởng phòng Marketing – khiến cả tầng xôn xao. Mô hình ấy trị giá cả tỷ bạc, là trung tâm của buổi chào hàng với nhà đầu tư chiều nay.

Chỉ vài phút sau, đám đông đã đứng quanh đống mô hình bị gãy, bể, vỡ vụn. Tấm kính chắn bên ngoài cũng trượt lệch, nằm xoay ngang dưới đất.

Hùng – phó phòng nhân sự – nhìn quanh rồi cau mày:

— “Chắc chắn là cô Duyên lao công làm đổ rồi! Chỉ có cô ấy là quét dọn khu này buổi sáng.”

Các nhân viên nhốn nháo hùa theo.

— “Đúng rồi, sáng nay tôi thấy cô ấy cầm cái chổi đi ngang.”
— “Cô ấy già rồi, run tay chút làm đổ cũng phải.”
— “Mô hình mấy tỷ chứ đâu phải trò đùa. Đuổi việc đi!”

Cửa phòng vệ sinh bật mở. Cô Duyên, mặc bộ đồng phục xanh đã bạc màu, từ tốn bước ra. Nhìn cảnh tượng hỗn loạn, mặt cô tái ngắt.

— “Trời ơi… cái này… cái này là sao vậy?”

Hùng bước đến, chỉ tay vào cô:

— “Cô còn giả vờ! Ngoài cô ra còn ai vào đây buổi sáng?”

Cô Duyên lắc đầu liên tục, giọng run run:

— “Tui không có đụng vô… Tui chỉ quét ở ngoài hành lang. Mô hình này làm gì dám tới gần…”

Nhưng không ai nghe. Ánh mắt mọi người đều đầy quy kết.
Chỉ có một người im lặng từ nãy đến giờ—Lan, thực tập sinh năm cuối ngành kiến trúc.

Lan nhìn vết vỡ, nhìn hướng tấm kính rơi, nhìn dấu bánh xe nhỏ trên nền. Cô khẽ cau mày.

2. Giám đốc xuất hiện

Tiếng đồn lan nhanh lên phòng giám đốc.
Một lát sau, ông Quân, CEO của Tân Minh, bước xuống. Ông vốn nghiêm nghị, ít khi xuất hiện ở khu trưng bày vào buổi sáng.

Thấy mô hình nát vụn, ông đứng lặng vài giây.
Không nổi giận. Không quát tháo. Chỉ im lặng rất lâu.

— “Ai làm?”

Cả phòng đồng thanh chỉ vào cô Duyên.

— “Cô lao công.”

Cô Duyên òa khóc:

— “Tui thề tui không có đụng tới…”

Hùng cắt ngang:

— “Sếp cứ xem camera là rõ. Nhưng theo tôi, không cần xem cũng biết.”

Ông Quân quay sang một nhân viên IT:

— “Lên phòng bảo vệ mở camera cho tôi.”

Không khí nặng nề như có đá đè trên ngực mọi người.

3. Sự thật trong camera
Chưa đầy năm phút sau, ông Quân quay lại.

Mặt ông trắng bệch. Tay run lên.
Nhìn thấy cô Duyên, ông chạy vội đến.

— “Cô… Cô có sao không?”

Ông ôm lấy cô trước sự ngỡ ngàng của tất cả.

Cô Duyên hoảng sợ:

— “Sếp… sếp làm gì vậy?”

Ông Quân bật khóc.

Không ai hiểu chuyện gì đang xảy ra.

Hùng lắp bắp:

— “Sếp… camera cho thấy cái gì vậy ạ?”

Ông Quân quay lại, đôi mắt đỏ hoe:

— “Camera cho thấy… tất cả các người đã sai.”

Ông thở dốc, rồi nói từng chữ:

— “Không phải cô Duyên làm vỡ mô hình. Là… con trai tôi.”

Cả phòng chết lặng.

4. Đứa trẻ bí mật
Ông Quân hít sâu:

— “Sáng nay, tôi đưa thằng bé tới công ty vì người giúp việc xin nghỉ gấp. Tôi để nó trong phòng làm việc, nhưng chỉ vài phút sau quay lại thì không thấy.”

— “Camera ghi rõ… nó chạy xuống khu trưng bày. Nó leo lên ghế để xem mô hình. Và… tấm kính không được khóa đúng cách nên rơi xuống, kéo theo toàn bộ mô hình đổ nát.”

Mọi người nhìn nhau hoang mang.

Lan khẽ nói:

— “Em… em cũng thấy dấu bánh xe đồ chơi trên nền…”

Ông Quân nghẹn giọng:

— “Tôi đã quá chủ quan… Và tôi đã định xuống mắng ai đó giữ cửa không cẩn thận… Cho đến khi thấy các người đổ hết lên đầu cô Duyên.”

Ông nhìn sâu vào từng người:

— “Một người nghèo, lớn tuổi, hiền lành, không có tiếng nói. Và các người sẵn sàng quy kết chỉ vì đó là lựa chọn dễ nhất.”

Không gian im phăng phắc.
Nhiều người cúi gằm mặt.

Cô Duyên khóc nức nở:

— “Tui… tui tưởng người ta đuổi việc tui thiệt…”

Ông Quân tiếp tục:

— “Điều đau nhất là… ngay lúc mô hình đổ, camera còn ghi lại cảnh cô chạy tới, nhìn quanh, rồi lấy khăn giấy lau vài mảnh kính để không ai dẫm trúng, dù cô chẳng hề gây ra.”

Ai nấy tê tái.

5. Bí mật sâu hơn
Tưởng rằng mọi chuyện đã sáng tỏ, nhưng twist thật sự vẫn còn.

Ông Quân đứng dậy, giọng trầm xuống:

— “Tôi xin kể thêm một chuyện mà chưa ai trong công ty biết.”

Ông quay sang cô Duyên:

— “Cô còn nhớ tôi không?”

Cô Duyên ngơ ngác:

— “Sếp hỏi kỳ… Tôi mới vào làm hai năm thôi.”

Ông Quân bật cười trong nước mắt.

— “Cô không nhớ, nhưng tôi nhớ cô.”

Mọi người không hiểu.

Ông nói tiếp:

— “Ba mươi năm trước, khi tôi còn là thằng bé bán vé số dưới gầm cầu Chánh Hưng… có một người đàn bà lạ đã cho tôi ổ bánh mì và một tờ 20 nghìn. Bà ấy còn nói:
‘Lớn lên đừng để ai coi thường con. Nhớ giúp lại người kém may mắn hơn mình.’
Người đàn bà ấy… chính là cô.”

Cả phòng sững sờ.

Cô Duyên đứng chết trân. Bàn tay run run.

— “Trời… thằng bé đó… là sếp hả?”

Ông Quân gật đầu, nước mắt chảy xuống:

— “Vâng. Một bữa ăn hôm đó giúp tôi khỏi ngất vì đói. Nhờ nó, tôi mới đủ sức đi giao vé số, rồi gặp được người chủ tiệm sách cũ nhận tôi vào làm. Con đường đời của tôi bắt đầu từ đó.”

Ông nghẹn lại:

— “Tôi luôn muốn tìm lại bà ấy để cảm ơn. Không ngờ… chính bà lại là người bị cả công ty tôi đối xử tệ nhất sáng nay.”

Cô Duyên ôm mặt khóc. Những tiếng nấc nghẹn vang lên khắp phòng.

6. Cú trừng phạt êm ái
Ông Quân quay lại phía nhân viên:

— “Từ nay, bất kỳ hành động quy chụp, xúc phạm hay phân biệt đối xử với nhân viên cấp thấp sẽ bị kỷ luật.”

Ánh mắt ông lạnh như thép:

— “Còn anh Hùng… anh là phó phòng nhân sự mà lại hùa theo tập thể để kết tội một người không bằng chứng. Anh tạm thời đình chỉ hai tuần.”

Hùng cúi đầu, mặt tái xám:

— “Dạ… tôi hiểu.”

Ông Quân nói tiếp:

— “Cô Duyên sẽ được tăng lương. Và từ ngày mai, cô không còn làm công việc nặng nhọc nữa. Tôi muốn cô chuyển sang quản lý khu vực vệ sinh, hướng dẫn nhân viên mới.”

Mọi người vỗ tay, lần này chân thành.

Cô Duyên lau nước mắt, giọng nghẹn:

— “Sếp làm vậy… tôi ngại lắm…”

Ông Quân nhẹ nhàng:

— “Cô đã giúp tôi từ ngày tôi còn là đứa trẻ xa lạ. Giờ là lúc tôi trả lại một phần.”

7. Buổi chiều định mệnh
Buổi thuyết trình với nhà đầu tư chiều hôm đó tưởng sẽ thất bại vì mô hình bị phá hỏng. Nhưng Lan – thực tập sinh – bất ngờ lên tiếng:

— “Thưa anh Quân, nếu được… em có thể làm bản mô hình 3D tương tác để thay thế tạm.”

Lan làm cả nhóm kinh ngạc.
Ba tiếng sau, cô trình bày một mô hình 3D vô cùng chi tiết, cho phép xoay, zoom, xem các tầng.

Buổi gặp diễn ra tốt đẹp ngoài mong đợi.

Nhà đầu tư còn khen:

— “Thật ra mô hình số lại trực quan hơn bản thật rất nhiều.”

Ông Quân quay sang Lan:

— “Em có muốn làm chính thức ở đây không?”

Lan đỏ mặt:

— “Dạ… em rất muốn.”

8. Kết thúc — và sự khởi đầu mới
Chiều muộn, khi mọi người chuẩn bị ra về, ông Quân tìm cô Duyên tại phòng nghỉ lao công.

Cô đang gấp lại chiếc khăn lau cũ, thói quen của người tiết kiệm.

Ông Quân mỉm cười:

— “Ngày mai cô lên phòng nhân sự ký lại hợp đồng nhé.”

Cô Duyên gật đầu, rồi bỗng hỏi:

— “Sếp Quân… hồi đó… tui cho sếp có nhiêu đó. Sếp nhớ chi vậy trời?”

Ông đáp:

— “Vì nhiều lúc… một điều tử tế nhỏ bé có thể cứu cả đời một con người.”

Ông nhìn ra cửa sổ, nơi ánh hoàng hôn chiếu màu vàng cam lên những tòa nhà cao tầng.

— “Và hôm nay, tôi muốn cả công ty học lại điều đó.”

Cô Duyên mỉm cười — nụ cười đã mấy chục năm rồi mới ấm đến thế.