Hà Nội những ngày cuối tháng 12 lạnh cắt da cắt thịt. Tôi vác chiếc bụng bầu vượt mặt, nặng nề di chuyển trong căn biệt thự rộng lớn nhưng vắng lặng. Đêm Giáng sinh, nhà nhà người người quây quần bên nhau, còn tôi chỉ có một mình. Chồng tôi – Tuấn, đã bay đi “công tác đột xuất” từ sáng sớm hôm qua. Anh nói dự án ở Đà Nẵng gặp sự cố, cần anh vào giải quyết gấp. Anh hôn lên trán tôi, dặn dò: “Em ở nhà ngoan, chịu khó vài hôm, xong việc anh về ngay. Nhớ giữ gìn sức khỏe cho con”.
Tôi đã tin anh, cho đến khi iPad của anh (để quên ở nhà) đồng bộ hóa hình ảnh từ điện thoại. Không phải Đà Nẵng. Là Sài Gòn. Và không phải công trường đầy bụi bặm. Là một khách sạn rực rỡ ánh đèn. Trong bức ảnh vừa được tải lên iCloud, Tuấn đang nâng ly rượu vang, tay kia ôm eo một cô gái trẻ măng, mặc chiếc váy đỏ xẻ sâu hun hút. Cô ta chính là “thư ký mới” mà Tuấn hay kể. Nụ cười của họ rạng rỡ, hạnh phúc đến mức chói mắt.
Hóa ra, anh vượt hơn một nghìn cây số, bỏ mặc người vợ mang thai 9 tháng sắp sinh để vào tận Sài Gòn đón Giáng sinh cùng nhân tình. Anh sợ ở Hà Nội dễ bị bắt gặp, nên đã kỳ công thiết kế một chuyến đi xa hoa để chiều lòng người đẹp. Tim tôi thắt lại, đau đớn như có ai bóp nghẹt. Cơn đau không chỉ ở lồng ngực mà còn lan xuống bụng dưới. Con tôi dường như cũng cảm nhận được sự uất ức của mẹ nên đạp mạnh liên hồi.
Tôi muốn gọi điện, muốn gào lên chửi bới, muốn tung hê tất cả lên mạng xã hội. Nhưng tôi dừng lại. Tôi là con dâu do chính mẹ chồng chọn, là người vợ tào khang đi cùng anh từ lúc tay trắng. Nếu tôi làm ầm ĩ lúc này, tôi chỉ là một người đàn bà ghen tuông điên loạn trong mắt thiên hạ, còn ả bồ kia sẽ đắc ý vì chọc tức được tôi.
Tôi hít sâu, lau nước mắt, rồi cầm điện thoại gọi cho một người duy nhất: Mẹ chồng tôi – bà Lan. “Mẹ à, con gửi mẹ xem vài tấm ảnh. Tuấn không đi Đà Nẵng, anh ấy đang ở Sài Gòn với cô thư ký. Con đau bụng quá, chắc sắp sinh rồi…” Đầu dây bên kia im lặng mất vài giây, rồi giọng bà Lan vang lên, lạnh lùng nhưng đầy uy lực: “Con bình tĩnh, gọi tài xế đưa vào viện ngay. Mẹ đến đó với con. Còn thằng Tuấn và con ranh kia, cứ để chúng nó vui vẻ nốt đêm nay. Mẹ sẽ dạy cho chúng nó biết thế nào là lễ độ”.
Tại Sài Gòn, Tuấn đang ngất ngây trong men say tình ái. Nhi – cô bồ nhõng nhẽo: “Anh yêu, cái túi H.M kia đẹp quá, em muốn nó là quà Noel cơ”. Tuấn cười hào phóng: “Chuyện nhỏ, em thích là được. Thẻ anh không thiếu tiền”. Họ kéo nhau vào store sang trọng. Tuấn rút chiếc thẻ đen quyền lực ra, tự tin đưa cho nhân viên.
“Xin lỗi anh, thẻ bị từ chối ạ”. Cô nhân viên ái ngại nói. Tuấn nhíu mày: “Em thử lại đi, chắc máy lỗi, hạn mức thẻ này cả tỷ bạc”. “Dạ em thử 3 lần rồi, báo thẻ bị khóa ạ”. Tuấn toát mồ hôi, vội rút cái thẻ khác. “Thẻ này cũng bị khóa ạ”. Tất cả các tài khoản ngân hàng, thẻ tín dụng của Tuấn đồng loạt bị đóng băng không rõ lý do. Nhi đứng bên cạnh, mặt sầm lại, bĩu môi: “Anh đùa em à? Đã không có tiền còn bày đặt sĩ diện”. Giữa trung tâm thương mại đông đúc, Tuấn muối mặt không biết chui vào đâu.
Đúng lúc đó, điện thoại Tuấn đổ chuông. Là mẹ. “Mẹ, sao thẻ con bị khóa hết vậy? Con đang tiếp khách quan trọng…”. Giọng bà Lan đanh thép vang lên qua loa ngoài: “Tao khóa đấy. Tao khóa để mày không dùng tiền của vợ con mày đi nuôi gái. Vợ mày đang đẻ trong viện, mày có 2 tiếng để lết xác về đây ký giấy tờ. Nếu không, ngày mai cái ghế Giám đốc của mày sẽ có người khác ngồi”.
Tuấn chết lặng. Nhi nghe thấy hai chữ “bị khóa” và “vợ đẻ”, liền buông tay Tuấn ra, lạnh lùng quay lưng: “Tưởng đại gia thế nào, hóa ra là thằng bám váy mẹ. Bye nhé, tôi không rảnh chơi với kẻ trắng tay”. Sáng hôm sau, Tuấn hớt hải chạy vào bệnh viện Phụ sản Hà Nội, bộ quần áo hàng hiệu xộc xệch, mặt mũi phờ phạc sau chuyến bay đêm gấp gáp.
Trong phòng hồi sức vip, tôi đang nằm nghỉ, bên cạnh là đứa con trai kháu khỉnh vừa chào đời. Bà Lan ngồi ghế sô pha, thần thái sang trọng, tay cầm một tập hồ sơ: “Vợ… con… anh về rồi…” Tuấn định lao đến ôm tôi. “Đứng lại!” Bà Lan quát lên. “Đừng đụng vào con dâu và cháu tao bằng cái đôi tay dơ bẩn đấy”.
Tuấn quỳ sụp xuống: “Mẹ, con sai rồi. Con chỉ lỡ vui chơi qua đường thôi. Thư ơi tha lỗi cho anh…”. Bà Lan ném tập hồ sơ xuống trước mặt Tuấn. “Mày ký đi. Đây là giấy chuyển nhượng toàn bộ cổ phần công ty sang tên cho thằng bé mới sinh, do cái Thư đứng tên giám hộ. Căn nhà hiện tại và chiếc xe mày đang đi cũng sang tên cho cái Thư hết. Tao đã làm việc với luật sư rồi”. “Mẹ… mẹ làm vậy thì con còn gì nữa?” Tuấn lắp bắp.
“Mày còn cái mạng là may rồi. 5 năm trước mày khởi nghiệp vốn là của tao và của nhà cái Thư. Mày giỏi giang thì tự ra đời mà kiếm tiền nuôi bồ. Còn tài sản này là để nuôi cháu tao và bù đắp cho con dâu tao. Từ nay, mày chỉ là nhân viên làm thuê trong công ty, lương ba cọc ba đồng, xem con nào theo mày”.
Tôi nhìn chồng, ánh mắt không còn tình yêu, chỉ còn sự thương hại. Tôi nói khẽ: “Anh Tuấn ạ, em không đánh ghen vì em sợ bẩn tay. Nhưng em có mẹ, và mẹ thì không bao giờ để em thiệt thòi. Anh ký đi, rồi chúng ta nói chuyện ly hôn sau”. Tuấn cầm bút, tay run lẩy bẩy, đặt bút ký vào bản án chấm dứt cuộc đời “công tử bột” của mình. Anh ta mất tất cả: vợ đẹp, con khôn, gia sản và cả cô bồ trẻ đẹp – người đã block anh ngay khi biết anh rỗng túi.
Đêm Giáng sinh năm đó là đêm lạnh nhất với Tuấn, nhưng lại là đêm ấm áp nhất với tôi. Vì tôi biết, dù mất chồng, tôi vẫn lãi một đứa con và có một người mẹ chồng tuyệt vời nhất thế gian.










