1. Tuổi già và những điều không ai nói
Tôi tên Lý, 69 tuổi, sống tại một xóm nhỏ ngoại ô thành phố Huế.
Nhà có hai tầng, nhưng tôi chỉ dùng tầng dưới. Tầng trên để trống – hồi xưa là phòng của thằng Út và thằng Cả, giờ hai nó lập gia đình rồi dọn đi.
Tôi sống với con gái út – bé Hảo – năm nay 32 tuổi, chưa lập gia đình, ở nhà làm bánh online, thu nhập bấp bênh.
Thằng lớn, Hưng – 40 tuổi, lấy vợ ở Sài Gòn. Nó thương tôi lắm.
Mỗi tháng nó gửi 5 triệu bảo:
— “Ba để ăn uống, thuốc men. Con gửi đều đó, ba nhớ xài.”
Nhưng sáu tháng nay… tôi không hề nhận được đồng nào.
Tôi không muốn nghi ngờ ai, nhất là người trong nhà.
Nhưng già rồi, cần thuốc thang, cần chi tiêu nhỏ thôi cũng khó xoay. Tôi hỏi Hảo vài lần:
— “Sao dạo này Hưng không gửi tiền ba nữa con?”
Hảo chỉ đáp gọn:
— “Ổng bận, chắc quên.”
Nó nói thế tôi tin.
Nhưng tháng sau… rồi tháng sau nữa… vẫn không có.
Một buổi trưa, tôi nằm võng mà lòng bất an.
“Không lẽ… con tôi gặp khó khăn? Hay thằng Hưng thất nghiệp mà giấu?”
Tôi quyết định âm thầm kiểm tra.
2. Tôi bắt đầu nghi ngờ – và âm thầm dò tìm
Tối đó, tôi giả vờ hỏi vu vơ trong bữa cơm:
— “Không biết dạo ni thằng Hưng sống sao. Không thấy gửi tiền nữa.”
Hảo đang gắp rau, tay nó khựng lại đúng một tích tắc. Dù rất nhỏ, tôi vẫn nhận ra.
Nó nói:
— “Con nghe ảnh khoe làm ăn tốt mà. Ba lo gì.”
Kỳ lạ.
Làm ăn tốt mà không gửi tiền?
Hay nó thay đổi lòng?
Tôi buồn cả đêm.
Sáng hôm sau, tôi mượn điện thoại của Hảo bảo đi gọi bà Bảy đầu xóm hỏi thăm chứ thực ra tôi gọi thằng Hưng.
— “Alo, ba hả? Ba khỏe không?” — giọng nó hồ hởi.
Tôi hỏi nhẹ:
— “Con… dạo ni hết gửi tiền cho ba rồi hả?”
Đầu dây bên kia ngạc nhiên:
— “Ủa ba? Con vẫn gửi đều mà? Mỗi tháng chuyển 5 triệu, gửi vào số tài khoản của bé Hảo. Ba chưa nhận được hả?”
Tôi đứng chết lặng.
“Tài khoản của bé Hảo?!”
— “Ờ… ba hỏi cho biết vậy thôi.” — Tôi cố giữ giọng bình thản. — “Con cứ lo cho gia đình con đi, ba khỏe.”
Tôi cúp máy, tay run lên.
Vậy là đã rõ: tiền vẫn gửi, nhưng ai đó không đưa tôi.
Nhà chỉ có hai người: tôi và Hảo.
Nếu không phải tôi… thì chỉ còn một người.
Tôi cố trấn an:
“Không thể nào. Nó là con gái mình. Nó thương ba nhất mà…”
Nhưng một mũi kim cứ châm vào ngực.
Tối hôm đó, tôi vờ ra sau vườn nhặt lá nhưng đứng gần cửa sổ phòng Hảo.
Tôi nghe tiếng nó nói chuyện điện thoại:
— “Tháng này chị trả nợ giùm em nha. Em kẹt quá… cha em mà biết chắc ổng buồn chết.”
Tôi như bị ai đánh mạnh vào lưng.
3. Sự thật hé lộ dần
Tôi âm thầm quan sát Hảo suốt một tuần.
Tôi thấy nó nhiều lần lén chạy ra tiệm cầm đồ đầu ngõ, thấy nó cầm chiếc điện thoại cũ của tôi đem đi sửa, rồi mang về… nhưng không đưa tôi dùng.
Tôi hiểu ra:
Nó cần tiền.
Nhưng cần đến mức lấy tiền con trai gửi cho tôi?
Tôi đau như ai xát muối.
Ba ngày sau, tôi quyết định kiểm tra một lần nữa. Tôi đến ngân hàng trong chợ huyện, nhờ cô giao dịch in sao kê tài khoản Hảo (tôi biết số tài khoản vì hôm trước nghe thằng Hưng nói).
Cô giao dịch hỏi:
— “Bác có giấy tờ của chủ tài khoản không ạ?”
— “Không… nhưng bác chỉ muốn biết có tiền gửi từ Sài Gòn về không.”
Cô gái nhìn tôi, hiểu chuyện, nói nhỏ:
— “Dạ… con không thể cho bác xem, nhưng con có thể xác nhận… mỗi tháng đều có khoản 5 triệu gửi về… đều đặn.”
Tôi đứng yên, tim đau nhói.
Tôi không biết đường về nhà mình như thế nào.
Tôi ngồi xuống ghế đá trong công viên, nhìn dòng người qua lại, mà lòng trống rỗng.
Tôi không sợ nghèo.
Tôi chỉ sợ người mình thương nhất… lại là người giấu mình sâu nhất.
4. Đêm nước mắt và quyết định âm thầm
Tối đó, tôi ngồi mãi trước chiếc bàn gỗ cũ.
Tôi đã định chất vấn Hảo.
Nhưng càng nghĩ càng không nỡ.
Từ nhỏ mẹ nó mất, một tay tôi nuôi nó, khập khiễng vừa làm ba vừa làm mẹ.
Nó khóc vì điểm xấu, tôi ôm.
Nó sốt, tôi thức trắng đêm.
Nó lớn lên hiền lành, thương ba.
Tôi nhìn nó bây giờ – gầy rộc đi sau những lần dậy khuya làm bánh.
Tôi thở dài:
“Hay nó túng thật? Hay ai đó lừa nó? Hay nó đang gặp chuyện không nói được?”
Tôi đặt câu hỏi:
“Khi con mình sai… mình là ba, mình nên trách… hay nên cứu?”
Đêm đó, tôi quyết định đi tìm sự thật tận gốc.
5. Hành trình tìm hiểu – và bí mật kinh hoàng
Sáng hôm sau, tôi nói với Hảo:
— “Ba đi chợ huyện.”
Nó dặn:
— “Ba đi nhớ cẩn thận nha.”
Nhưng tôi không đi chợ.
Tôi đến tiệm cầm đồ mà dạo trước thấy nó đến.
Tôi hỏi:
— “Cho tôi hỏi… dạo ni con gái tôi có ghé cầm đồ không?”
Ông chủ nhìn tôi, rồi thở dài:
— “Bác là ba của Hảo hả? Con bé ngoan lắm. Tội nghiệp nó…”
Tôi căng thẳng:
— “Nó… cầm gì ở đây?”
Ông chủ mở máy tính:
— “Điện thoại, laptop, rồi cả bộ dụng cụ làm bánh. Nhiều món lắm. Nhưng… nó toàn chuộc về sớm, có khi vay rồi trả ngay.”
Tôi ngạc nhiên:
— “Nếu vay để tiêu xài, sao nó lại chuộc về nhanh vậy?”
Ông chủ hạ giọng:
— “Nó vay để trả nợ… cho người khác.”
Tôi giật mình:
— “Ai?”
Ông chủ nhìn tôi, cân nhắc, rồi nói:
— “Nó trả nợ… cho một người đàn ông. Hình như… là chồng nó.”
Tôi sững người:
— “Chồng?! Con tôi chưa có chồng mà!”
Ông chủ bảo:
— “Con bé nói người đó bỏ nó lâu rồi… nhưng còn nợ. Nó giúp để người đó không bị giang hồ dí.”
Tôi nghe như sét đánh.
Hảo… đã từng có chồng?
Và nó giấu tôi?
Rồi tôi hiểu vì sao nó thiếu tiền.
Vì sao nó lấy cả tiền anh trai gửi cho tôi.
Không phải vì nó tham.
Mà vì nó… đang tự một mình gánh nợ cho người không xứng đáng.
6. Sự thật đau lòng cuối cùng
Tối đó, khi Hảo đi chợ, tôi lén mở hộp gỗ trên tủ của nó.
Bên trong là:
Một tờ đơn ly hôn đã ký nhưng chưa nộp.
Một tấm hình cưới cũ.
Một cuốn sổ ghi nợ chi chít chữ.
Giấy viện phí.
Và… giấy siêu âm.
Ngày ghi trên đó… cách đây 3 năm.
Trên giấy có dòng:
“Thai 7 tuần – lưu.”
Tôi ngồi sụp xuống.
Tôi run tay chạm lên tờ giấy cũ loang nước.
Con tôi… từng mang thai.
Từng có gia đình.
Từng mất con.
Và từng bị bỏ rơi.
Tôi hiểu vì sao nó không nói.
Nó sợ tôi lo, sợ tôi thất vọng, sợ tôi ép nó quên, sợ tôi đau lòng.
Nó âm thầm nuốt nỗi đau vào lòng.
Âm thầm kiếm từng đồng trả nợ cho người đàn ông tệ bạc kia… chỉ vì muốn dứt điểm quá khứ.
Và nó lặng lẽ lấy cả khoản tiền mà Hưng gửi cho tôi… để tự cứu mình.
Nó không hề tiêu xài cho bản thân.
Không son phấn.
Không áo váy.
Không mua gì mới.
Tất cả… chỉ để gỡ từng đồng nợ mà nó sợ giang hồ tới làm phiền tôi.
Tôi ôm cuốn sổ nợ vào ngực, nước mắt chảy không ngừng.
7. Cuộc đối thoại trong đêm
Tối hôm ấy, khi Hảo về, tôi ngồi đợi nó.
Nó vừa bước vào cửa đã cười:
— “Ba ăn chi chưa để con nấu.”
Tôi gọi nó:
— “Hảo… lại đây ba nói chuyện.”
Nó ngồi xuống.
Tôi nhìn con gái mình – mái tóc rối, mắt thâm vì thức khuya, chiếc áo cũ đổi màu – mà lòng tôi nhói đến bật máu.
Tôi hỏi nhỏ:
— “Sao con không nói cho ba biết?”
Nó đờ người:
— “Ba… ba biết rồi hả?”
Tôi không trách.
Chỉ cầm tay nó:
— “Con ơi… ba là ba con. Không có chuyện gì con phải chịu một mình.”
Hảo bật khóc:
— “Ba đừng giận con… Con không muốn lấy tiền của ba… Nhưng con… con mắc kẹt. Con sợ tụi đòi nợ đến nhà làm phiền ba.”
— “Con có thể nói.”
— “Con sợ ba đau… Con sợ ba thất vọng vì con lấy người không ra gì…”
Nó khóc như một đứa trẻ.
Tôi ôm nó, xoa lưng:
— “Con dại… thì ba thương. Con khổ… ba càng thương hơn. Sao ba trách con được?”
Hai cha con ôm nhau hồi lâu.
Cuối cùng, tôi nói:
— “Mai ba với con ra ngân hàng. Ba ký giấy nhận tiền trực tiếp. Từ giờ… tiền anh Hưng gửi cho ba… ba không cần. Ba để lại cho con. Con dùng trả nợ, sống lại cuộc đời mới.”
Hảo hoảng hốt:
— “Không được! Tiền đó là của ba! Ba cần thuốc thang, khám bệnh–”
Tôi cười:
— “Thuốc men của ba bao nhiêu đâu. Ba sống đơn giản quen rồi. Còn con… con mới là người đang cần cứu.”
Nó ôm tôi khóc như chưa từng khóc.
8. Kết thúc nhân văn – và món quà của sự thật
Một tháng sau, tôi bán miếng đất cha ông để lại – mảnh đất tôi dự tính cho con trai lớn.
Tôi chia đôi:
Một phần tiết kiệm cho tuổi già.
Một phần đưa cho Hảo để trả hết nợ và bắt đầu lại.
Ngày ra tòa nộp đơn ly hôn, tôi nắm tay nó:
— “Không có người đàn bà nào thất bại khi rời khỏi một người đàn ông tệ bạc. Chỉ có người đàn ông thất bại vì đánh mất người thương mình thật lòng.”
Nó bật cười trong nước mắt.
Từ hôm đó, nó bắt đầu lại:
Mở lại tiệm bánh online.
Đi học thêm nghề làm bánh kem.
Tinh thần sáng hẳn lên.
Còn tôi, mỗi tháng gọi cho Hưng:
— “Con đừng gửi tiền nữa. Ba khỏe, ba tự lo được. Ba để dành cho con xây phòng cho tụi nhỏ đi.”
Hưng ngạc nhiên:
— “Ba sống sao?”
Tôi nhìn Hảo đang cặm cụi nhồi bột trong bếp, nụ cười của nó đã tươi lại như ngày mới lớn.
Tôi nói:
— “Ba có đứa con gái thương ba. Vậy là đủ giàu rồi.”
9. Lời cuối – Và twist cuối cùng nhỏ xíu
Một tối, Hảo đặt lên bàn tôi phong bì:
— “Ba… con trả lại. Con gửi vào tài khoản của ba mỗi tháng 2 triệu. Không phải tiền anh Hai… mà là tiền con làm ra.”
Tôi nhìn phong bì, lòng tự hào dâng lên.
— “Sao lại gửi ba?”
Nó cười:
— “Để giống anh Hai, tháng nào ba cũng có tiền xài. Con muốn ba vui.”
Tôi cầm phong bì, nước mắt trào ra.
Ai cũng nghĩ người lấy tiền của tôi là người xấu.
Nhưng sự thật…
Nó lấy tiền – để hy sinh, để bảo vệ tôi, để gánh nỗi đau một mình.
Nó không xấu.
Nó chỉ yếu đuối… và thương tôi quá nhiều.
Và tôi hiểu:
Khi ta già đi, điều đáng sợ không phải thiếu tiền, mà là thiếu tình thương để chống chọi với nỗi cô đơn.
Con gái tôi – nó đã cho tôi điều đó.
Và cả đời này… tôi chỉ còn muốn dành phần đời còn lại để bù đắp cho nó.









