Ngày giỗ bố chồng năm đó, nhà tôi đông đủ họ hàng hai bên.
Mâm cao cỗ đầy, tiếng nói cười râm ran. Nhưng trong lòng tôi lại nặng trĩu, như có một điềm chẳng lành lơ lửng đâu đó, chỉ chờ thời khắc để rơi xuống.
Tôi nhìn con trai mình — thằng bé đang ngồi nép sát vào góc ghế, hai tay đan chặt vào nhau. Nó mới mười hai tuổi. Gầy. Trắng. Ánh mắt lúc nào cũng như sợ làm phiền người khác.
Nó là con riêng của tôi.
Tôi lấy chồng lần hai khi con trai vừa tròn năm tuổi. Ngày về làm dâu, tôi đã tự nhủ:
Chỉ cần con tôi được sống yên ổn, tôi chịu thiệt thòi thế nào cũng được.
Nhưng tôi đã quá ngây thơ.
Một Gia Đình “Đủ Đầy” Nhưng Không Có Chỗ Cho Con Riêng
Chồng tôi — anh Tuấn — là người đàn ông bề ngoài tử tế. Có nhà, có xe, có công việc ổn định. Anh đối xử với tôi không tệ, nhưng với con trai tôi thì… lạnh.
Không đánh mắng.
Không chửi bới.
Chỉ là coi như không tồn tại.
Mọi sự quan tâm của anh đều dành cho thằng út — con chung của chúng tôi, năm nay tám tuổi. Tiền học, quần áo, đồ chơi… thứ gì cũng tốt nhất.
Còn con tôi, tôi tự lo.
Tôi từng nghĩ: Thôi thì miễn nó không bị ghét bỏ là được.
Nhưng trong mắt gia đình chồng, con tôi từ đầu đã mang một cái mác:
“Con riêng.”
Mà con riêng… thì luôn là đối tượng bị nghi ngờ đầu tiên.
Số Tiền Học Phí Biến Mất
Mọi chuyện bắt đầu vào buổi chiều hôm đó.
Chị dâu tôi hớt hải chạy từ phòng ngủ ra phòng khách, mặt tái mét:
— “Tiền đâu rồi?!”
Cả nhà đang uống nước, lập tức im bặt.
— “Tiền học phí của thằng Tí… hai mươi triệu… để trong tủ… biến mất rồi!”
Bà nội chồng tôi chống gậy đứng bật dậy:
— “Có ai vào phòng không?”
Chị dâu nhìn quanh, rồi ánh mắt dừng lại… ở con trai tôi.
— “Lúc trưa chỉ có nó ở nhà…”
Không khí đặc quánh.
Tôi giật mình:
— “Chị nói vậy là sao? Con tôi có vào phòng chị đâu!”
Chị dâu mím môi:
— “Tôi không nói chắc. Nhưng… không có ai khác.”
Tôi quay sang con:
— “Con có vào phòng bác không?”
Thằng bé lắc đầu lia lịa, môi mấp máy:
— “Con không…”
Giọng nó nhỏ đến mức suýt chìm trong không khí.
Cái Tát Trước Mặt Cả Họ
Chưa kịp để tôi nói thêm, chồng tôi đã đứng dậy.
— “Mày nói thật đi.”
Anh nhìn con tôi, ánh mắt lạnh tanh.
— “Không có!” — thằng bé gần như sắp khóc.
— “Không có?” — anh cười nhạt — “Ở nhà tao, mất tiền, chỉ có mày là người ngoài.”
Câu nói đó… cắt vào tim tôi.
— “Anh nói gì vậy?” — tôi bật dậy — “Nó là con tôi!”
— “Nhưng không phải con tôi.” — anh đáp gọn.
Rồi, trước sự chứng kiến của cả họ…
Anh tát.
Một cái tát vang lên chát chúa.
Thằng bé ngã dúi về phía sau, má đỏ bừng, mắt mở to đầy sợ hãi.
— “Anh làm cái gì vậy?!” — tôi hét lên.
Bà nội chồng quát:
— “Đánh cho chừa! Con riêng thì phải dạy từ sớm, không sau này thành ăn cắp!”
Cả họ im lặng.
Không ai bênh.
Không ai can.
Tôi ôm con vào lòng. Nó run lên bần bật, nước mắt rơi không thành tiếng.
Khoảnh khắc đó, tôi biết…
Nếu tôi không đứng lên, con tôi sẽ bị nghiền nát trong chính ngôi nhà này.
Tôi Lặng Lẽ Mở Camera
Nhà tôi có lắp camera trong phòng khách và hành lang. Không phải vì nghi ngờ ai, mà vì trước đây từng có trộm vặt trong khu.
Tôi là người duy nhất giữ mật khẩu.
Tôi không cãi.
Không khóc lóc.
Không thanh minh bằng lời.
Tôi nhẹ nhàng nói:
— “Mọi người chờ một chút.”
Rồi tôi lấy điện thoại ra.
Mở ứng dụng camera.
— “Nếu đã nghi ngờ, thì xem cho rõ.”
Chồng tôi cau mày:
— “Cô định giở trò gì?”
Tôi không trả lời.
Tôi tua lại đoạn ghi hình từ trưa.
Điều Không Ai Dám Tin
12 giờ 43 phút.
Con trai tôi từ phòng khách đi vào bếp, lấy nước uống. Sau đó… ngồi học bài ở bàn, không hề lên tầng.
13 giờ 02 phút.
Em trai cùng cha khác mẹ — thằng Tí — từ phòng ngủ đi ra. Nó nhìn quanh, rồi rón rén vào phòng bố mẹ.
13 giờ 05 phút.
Nó mở tủ.
Lấy phong bì.
Nhét tiền vào cặp.
13 giờ 07 phút.
Nó chạy ra sân sau, gặp bà nội.
Hai bà cháu nói gì đó.
Bà nội gật đầu.
Tôi tua chậm lại.
Cả phòng chết lặng.
Chồng tôi tái mét.
Chị dâu tôi che miệng.
Còn bà nội… tay run lên bần bật.
Sự Thật Đằng Sau Số Tiền
Tôi quay sang bà nội, giọng bình tĩnh đến lạnh người:
— “Mẹ giải thích đi.”
Bà im lặng rất lâu.
Cuối cùng, bà thở dài:
— “Nó… nó lấy tiền đi đóng học thêm. Tao bảo… lấy tạm, rồi nói là mất.”
— “Vậy tại sao lại đổ cho con tôi?” — tôi hỏi.
Bà nhìn thằng bé trong tay tôi, rồi buông một câu khiến cả đời tôi không quên:
— “Vì nó là con riêng. Có sao đâu.”
Căn Nhà Sụp Đổ
Chồng tôi quỵ xuống ghế.
Anh nhìn con tôi — đứa trẻ vừa bị anh tát — ánh mắt hoảng loạn.
— “Anh… anh không biết…”
Tôi đứng dậy.
Ôm con.
— “Anh không biết… hay anh không muốn biết?”
Tôi quay sang cả họ:
— “Một đứa trẻ bị nghi oan, bị đánh, chỉ vì nó mang họ khác. Mọi người thấy đúng không?”
Không ai trả lời.
Quyết Định Của Một Người Mẹ
Tối hôm đó, tôi thu dọn đồ.
Chồng tôi níu tay:
— “Em đừng đi… anh xin lỗi…”
Tôi nhìn anh, giọng rất nhẹ:
— “Anh tát con tôi. Trước mặt cả họ. Camera chứng minh nó vô tội… nhưng cái tát đó thì không xóa được.”
Tôi bế con ra khỏi nhà.
Ngoài trời, mưa lất phất.
Con tôi ngước lên hỏi:
— “Mẹ ơi… con có xấu không?”
Tôi ôm chặt con:
— “Không. Con chỉ sinh ra trong một nơi chưa đủ tử tế để bảo vệ con.”
Kết Mở
Tôi không biết cuộc hôn nhân này rồi sẽ ra sao.
Tôi chỉ biết một điều:
Có những vết thương không chảy máu… nhưng theo một đứa trẻ suốt cả đời.
Và nếu một người mẹ không đứng lên đúng lúc,
thì không camera nào cứu được con mình lần thứ hai.












