BỮA TIỆC CUỐI CÙNG CỦA MẸ
Mẹ tôi liệt giường đã hơn ba năm.
Từ ngày tai biến, nửa người bên phải của mẹ không cử động được, lời nói méo mó, trí nhớ lúc nhớ lúc quên. Bác sĩ bảo mẹ sống được đến hôm nay đã là kỳ tích.
Vậy mà hôm đó, mẹ lại bảo:
— Gọi hết các con về. Mẹ muốn ăn bữa cơm cho đủ mặt.
Cả nhà ai cũng bất ngờ.
Chị gái tôi – Hồng – là người sốt sắng nhất. Chị thuê hẳn phòng VIP của nhà hàng lớn, nói rằng “mẹ cả đời khổ rồi, phải cho mẹ một bữa tử tế”.
Tôi chỉ lặng lẽ đẩy xe lăn cho mẹ, nhìn căn phòng sáng choang mà thấy lòng nặng trĩu.
Ba năm nay, người ở bên mẹ mỗi ngày là tôi. Tắm rửa, thay bỉm, bón từng thìa cháo. Còn Hồng, mỗi tháng ghé thăm một lần, lần nào cũng than bận.
Nhưng hôm nay, chị diện váy lộng lẫy, tay xách túi hiệu, nụ cười lúc nào cũng nở.
— Mẹ nhìn con có xinh không? — chị cúi sát mặt mẹ.
Mẹ tôi nhìn chị rất lâu, ánh mắt đục mờ nhưng bình thản.
Bữa tiệc gần tàn, mẹ bỗng ra hiệu cho tôi.
Tôi cúi xuống. Mẹ thì thào:
— Lấy… cái phong bì… trong túi áo…
Tôi sững người.
Phong bì màu nâu cũ kỹ, bên ngoài ghi hai chữ run run: DI CHÚC.
Cả bàn tiệc im bặt.
Hồng đặt đũa xuống, giọng hơi run:
— Mẹ… mẹ định làm gì vậy?
Mẹ tôi cố gắng ngồi thẳng, giọng yếu nhưng rõ từng chữ:
— Hôm nay… mẹ đọc… để các con… khỏi cãi nhau… sau này…
Không khí nặng như chì.
Mẹ mở phong bì. Tờ giấy mỏng rung lên trong tay bà.
— Tài sản của mẹ… gồm… bảy trăm triệu tiền tiết kiệm… và… hai căn nhà…
Hồng nín thở.
Tôi cúi đầu, lòng rỗng không. Tôi chưa từng nghĩ đến chuyện tiền bạc.
— Mẹ để lại… cho… Hồng…
Cả bàn tiệc xôn xao.
Hồng bật khóc, ôm lấy mẹ:
— Con biết mà… mẹ thương con nhất… con hứa sẽ lo cho mẹ đến cuối đời…
Tôi ngẩng đầu, cổ họng nghẹn lại.
Vậy là hết.
Ba năm thức trắng đêm, hóa ra chẳng đáng gì.
Mẹ giơ tay ra hiệu cho Hồng dừng lại.
— Nhưng… chưa hết…
Căn phòng lại im lặng.
— Mẹ để cho Hồng… quyền sở hữu… — mẹ ngừng lại, thở dốc — để bán…
Hồng sững người.
— Mẹ nói gì?
— Hai căn nhà… và bảy trăm triệu… mẹ giao cho Hồng bán đi… — mẹ nhìn thẳng vào chị tôi — để trả viện phí, thuốc men, và tiền thuê người chăm sóc cho mẹ đến ngày mẹ chết.
Không khí đông cứng.
— Sau khi mẹ mất… nếu còn dư… thì… chia đều… cho các con…
Hồng buông tay mẹ ra, mặt tái mét.
— Mẹ… mẹ không tin con sao?
Mẹ tôi cười rất nhẹ.
— Mẹ tin… nhưng mẹ tin… công bằng hơn…
Mẹ quay sang tôi, ánh mắt dịu lại.
— Ba năm nay… người ở bên mẹ… là con… mẹ không quên…
Tôi bật khóc.
Hồng đứng dậy, ghế kéo kèn kẹt.
— Hóa ra mẹ bày trò này… chỉ để dạy dỗ tôi?
Mẹ nhắm mắt, mệt mỏi:
— Không… mẹ chỉ… không muốn… ai phải mang ơn… ai cả…
Bữa tiệc kết thúc trong im lặng.
Hồng là người rời đi trước, không quay đầu lại.
Tối đó, tôi đẩy mẹ ra ban công bệnh viện. Gió mát.
Mẹ nắm tay tôi, rất khẽ:
— Tiền bạc… rồi cũng hết… chỉ có người ở lại… mới là thật…
Tôi gật đầu, nước mắt rơi xuống tay mẹ.
Bữa tiệc gia đình ấy, hóa ra là bài học cuối cùng mẹ để lại cho các con.












