1. ĐÊM MUỘN TRÊN CON ĐƯỜNG QUEN
Hôm đó là tối thứ bảy.
Tôi tan ca lúc gần mười giờ. Xưởng may nhận đơn gấp cho kịp giao hàng trước rằm, công nhân phải tăng ca liên tục suốt hai tuần. Lưng tôi mỏi nhừ, hai bàn tay tê cứng vì ngồi bên máy may từ sáng đến khuya.
Con đường từ xưởng về nhà tối và vắng. Ánh đèn đường vàng vọt trải dài trên mặt nhựa loang lổ. Tôi chạy xe chậm, chỉ mong về tới nhà sớm để còn kịp tắm rửa, xem lại bài vở cho thằng út.
Vừa dựng xe trước cổng, tôi đã thấy đèn trong nhà bật sáng trưng.
Linh cảm không lành.
Mẹ chồng tôi – bà Huệ – đang ngồi chễm chệ giữa nhà, tay cầm cây quạt mo, mặt lạnh như tiền. Chồng tôi, anh Phúc, nằm trên giường xem điện thoại, không ngẩng đầu lên.
Tôi chưa kịp cởi mũ bảo hiểm thì bà đứng bật dậy.
2. HAI CÁI TÁT VÀ LỜI BUỘC TỘI
Bốp!
Bốp!
Hai cái tát giáng thẳng vào mặt tôi, nhanh và mạnh đến mức tôi choáng váng, loạng choạng suýt ngã.
Tai tôi ù đi, miệng nếm thấy vị tanh của máu.
– “Đi với thằng nào giờ này mới về hả?”
Giọng bà Huệ chói tai, vang khắp căn nhà.
Tôi đứng chết lặng.
Hai đứa con tôi từ trong buồng chạy ra, sợ hãi nép vào nhau. Hàng xóm bên cạnh chắc cũng nghe thấy, nhưng chẳng ai dám lên tiếng.
Tôi đưa tay lên ôm má, nhìn thẳng vào bà.
Không khóc.
Không cãi.
Không thanh minh.
Chỉ im lặng.
3. HAI MƯƠI NĂM NHẪN NHỊN
Tôi tên Thu, năm nay bốn mươi lăm tuổi. Lấy chồng hơn hai mươi năm, làm dâu nhà này cũng ngần ấy thời gian.
Ngày mới về, tôi đã nghe người ta nói bà Huệ khó tính, cay nghiệt. Nhưng tôi nghĩ, làm dâu thì phải nhịn, sống lâu rồi cũng quen.
Hai mươi năm qua, tôi dậy sớm nhất nhà, ngủ muộn nhất nhà. Chăm sóc mẹ chồng lúc ốm đau, lo cho chồng con từng bữa ăn, manh áo. Đi làm công nhân may từ sáng đến tối, tiền lương đưa hết cho chồng giữ.
Vậy mà trong mắt bà, tôi chưa bao giờ là con dâu, chỉ là đứa ở nhờ.
Những câu nói như dao cắt:
– “Đàn bà mà suốt ngày đi sớm về khuya.”
– “Không biết giữ chồng.”
– “Ăn bám con trai tao.”
Tôi đều nuốt vào trong.
Cho đến tối hôm đó.
4. SỰ IM LẶNG CỦA NGƯỜI CHỒNG
Sau hai cái tát, tôi quay sang nhìn Phúc.
Anh vẫn nằm trên giường.
Không đứng dậy.
Không nói một câu.
Chỉ liếc nhìn tôi, rồi lại cúi xuống điện thoại.
Chính khoảnh khắc đó, trong tôi có thứ gì đó vỡ ra rất khẽ.
Không phải nỗi đau trên má.
Mà là niềm tin cuối cùng.
5. TÔI KHÔNG CÃI – TÔI ĐI LÀM MỘT VIỆC
Tôi cúi xuống, nhặt túi xách, lặng lẽ đi vào buồng.
Bà Huệ vẫn đứng ngoài chửi bới:
– “Câm à? Hay trúng tim đen nên không dám cãi?”
Tôi không đáp.
Trong buồng, tôi mở tủ, lấy ra một xấp giấy đã cất kỹ suốt nhiều năm.
Giấy tờ nhà.
Sổ tiết kiệm.
Hợp đồng lao động.
Tôi xếp ngay ngắn vào túi, rồi dắt hai đứa con ra ngoài.
– “Tụi con mặc đồ vào, theo mẹ.”
Thằng lớn ngơ ngác:
– “Mẹ đi đâu giờ này?”
– “Về nhà ngoại.”
6. CẢ NHÀ IM PHĂNG PHẮC
Tôi bước ra giữa nhà, đặt túi xách xuống bàn.
– “Má nói con đi với thằng nào, con không cãi.”
– “Nhưng từ hôm nay, con không ở đây nữa.”
Bà Huệ sững người:
– “Mày dám bỏ nhà đi?”
Tôi nhìn thẳng:
– “Đây không phải nhà con.”
Phúc bật dậy:
– “Thu, em làm cái trò gì vậy?”
Tôi bình thản:
– “Em đi làm về muộn, bị tát, bị xúc phạm. Anh im lặng. Vậy là đủ rồi.”
Tôi quay sang mẹ chồng:
– “Hai mươi năm qua, con chưa từng ngẩng đầu cãi má. Nhưng con không phải con chó để má đánh khi tức giận.”
Cả nhà im phăng phắc.
7. SỰ THẬT VỀ CĂN NHÀ
Tôi mở túi, lấy ra một tập giấy, đặt lên bàn.
– “Nhân tiện, con nói luôn. Căn nhà này, sổ đỏ đứng tên con.”
Bà Huệ tròn mắt:
– “Mày nói cái gì?”
– “Ngày xây nhà, chồng con nợ xấu, không đứng tên được. Tiền vay ngân hàng là con ký. Con trả suốt mười lăm năm.”
Phúc tái mặt:
– “Thu… em…”
– “Em không đòi lại nhà.” – tôi nói – “Nhưng em có quyền rời đi.”
8. ĐÊM ĐẦU TIÊN CỦA TỰ DO
Tôi chở con về nhà ngoại trong đêm. Đường xa, nhưng lòng tôi nhẹ lạ thường.
Mẹ tôi mở cửa, nhìn mặt tôi sưng đỏ, không hỏi nhiều, chỉ ôm tôi thật chặt.
Đêm đó, lần đầu tiên sau hai mươi năm, tôi ngủ một giấc không ác mộng.
9. SỰ HỐI HẬN ĐẾN MUỘN
Một tuần sau, Phúc tìm đến.
Anh nói nhiều, xin lỗi nhiều.
– “Anh sai rồi… anh quen im lặng cho yên chuyện…”
Tôi nhìn anh:
– “Chính sự im lặng đó đã giết chết cuộc hôn nhân này.”
Bà Huệ cũng sai người sang gọi tôi về.
Nhưng tôi từ chối.
10. KẾT
Ba tháng sau, tôi làm đơn ly thân. Hai đứa con ở với tôi.
Tôi vẫn đi làm tăng ca. Vẫn về muộn.
Nhưng không còn ai giơ tay tát tôi, không còn ai xúc phạm tôi giữa đêm khuya.
Có những người đàn bà không cần cãi.
Chỉ cần đứng dậy và rời đi,
là đủ để cả một gia đình phải im lặng.
Ở tuổi bốn mươi lăm, tôi hiểu ra:
Nhẫn nhịn không làm bạn trở thành người tốt hơn.
Chỉ khiến người khác nghĩ rằng bạn xứng đáng bị tổn thương.












