Nghe lời bố khuyên tôi đem 4 tỷ tiền hồi môn và căn nhà đi Công chứng, chồng tôi hoàn toàn không hề hay biết, cho đến khi em chồng cần tiền mua nhà…

Bố tôi là một người đàn ông cả đời lăn lộn trên thương trường, ánh mắt ông luôn nhìn thấu những điều mà đứa con gái đang chìm đắm trong tình yêu như tôi không thấy được. Ngày tôi chuẩn bị lên xe hoa với Thành – một chàng kiến trúc sư tài hoa nhưng gia cảnh phức tạp, bố nắm tay tôi dặn dò kỹ lưỡng:

“Thanh à, tình yêu là thứ có hạn kỳ, nhưng tài sản là thứ bảo vệ con cả đời. Trước khi kết hôn, con nhất định phải chừa cho mình một đường lui. Đừng để sự chân thành biến mình thành kẻ trắng tay nếu một ngày gió đổi chiều.”

Nghe lời bố, tôi lẳng lặng mang 4 tỷ đồng tiền hồi môn và sổ đỏ căn nhà phố mà ông tặng riêng cho tôi đi làm thủ tục công chứng tài sản riêng trước hôn nhân. Thành hoàn toàn không biết điều này. Anh vẫn nghĩ rằng khi chúng tôi thành vợ chồng, tất cả sẽ là “của chồng công vợ”.

Ba năm đầu, cuộc sống trôi qua khá êm đềm. Tôi là một người vợ biết điều, lương tháng của tôi dùng để chi tiêu gia đình, còn lương của Thành anh nói để tiết kiệm “lo việc lớn”. Tôi không mảy may nghi ngờ, cho đến khi em gái Thành – Ngọc – chuẩn bị lấy chồng.

Ngọc là cô em chồng điển hình của những bộ phim kịch tính: thích xài đồ hiệu nhưng lười lao động. Mẹ chồng tôi thì coi con trai và con gái là vàng ngọc, còn tôi chỉ là cái “máy in tiền” không hơn không kém. Trong bữa cơm tối mùng 10 tháng Chạp, mẹ chồng tôi đặt bát xuống, thản nhiên ra lệnh: “Cái Ngọc nó sắp cưới, bên nhà trai yêu cầu phải có căn chung cư đứng tên nó làm hồi môn thì mới sang trọng. Vợ chồng con tính toán thế nào, rút tiết kiệm ra cho em nó mượn 3 tỷ mua căn hộ bên phía Đông đi.”

Tôi sững người: “Mẹ, 3 tỷ là số tiền lớn. Đó là tiền chúng con tích góp để sinh con và mua xe, con đang thả để có bầu rồi…”

Thành lập tức ngắt lời tôi, giọng anh lộ rõ sự gia trưởng bấy lâu nay che giấu: “Em đừng ích kỷ thế. Có mỗi đứa em gái, anh lo cho nó thì có mất đi đâu mà thiệt. Tiền trong tài khoản của em vẫn còn 4 tỷ cơ mà? Anh đã hứa với mẹ và em rồi.”

Tôi im lặng. Hóa ra Thành vẫn luôn theo dõi số dư trong tài khoản của tôi. Anh ta mặc nhiên coi số tiền hồi môn của tôi là “quỹ chung” để anh ta thể hiện bản lĩnh anh cả. Đỉnh điểm là sáng hôm sau, khi tôi đang ở cơ quan, điện thoại báo tin nhắn đăng nhập tài khoản ngân hàng từ một thiết bị lạ. Tôi rùng mình. Thành biết mật khẩu của tôi vì tôi vốn không đề phòng anh ta. Tôi vội vàng mở laptop, truy cập hệ thống quản lý tài sản đã được bố tôi thiết lập bảo mật riêng.

Cùng lúc đó, tại văn phòng công chứng nhà đất, Thành đang ngồi cạnh mẹ và em gái. Anh ta tự tin cầm điện thoại, mở ứng dụng ngân hàng của tôi. Anh ta muốn chuyển thẳng số tiền 3 tỷ đồng vào tài khoản chủ đầu tư để làm hợp đồng đặt cọc cho Ngọc. Anh ta gọi điện cho tôi: Em qua văn phòng công chứng để chuyển tiền mua nhà cho cái Ngọc, mẹ anh và Ngọc đang ngồi đợi. Đến nhanh đi”.

15 phút sau tôi có mặt, Thành khó chịu: “Tài khoản của em vẫn còn 4 tỷ, đây là tiền bố mẹ em cho 2 vợ chồng ngày cưới, nó là của chung. Anh quyết định cho cái Ngọc mua căn nhà rồi, em chuyển tiền đi đừng có cãi”.

Mẹ chồng tôi cũng nhảy bổ lên: “Thanh! Con chuyển khoản nhanh đi đừng để gia đình ta nhục nhã với thông gia”. Cô em chồng thì: “Chị chuyển nhanh không người ta mua mất căn góc đẹp của em bây giờ”…

Tôi nhìn Thành, người đàn ông tôi từng yêu thương, cười mỉm: “Tài sản nào là tài sản chung của hai vợ chồng? 4 tỷ đó và căn nhà là bố tôi cho riêng tôi trước khi kết hôn mà. Tôi đã đi công chứng tài sản từ trước khi kết hôn rồi”. Tôi đặt tập giấy tờ trước mặt gia đình nhà chồng.

Thành nhìn tôi với ánh mắt hình viên đạn: “Cô dám phòng bị cả tôi sao? Chúng ta là vợ chồng, sao cô lại đi công chứng tài sản riêng sau lưng tôi?” Tôi mỉm cười, nụ cười lạnh lẽo nhất từ trước đến nay: “Nếu tôi không phòng bị, thì hôm nay 4 tỷ đồng mồ hôi nước mắt của bố tôi đã biến thành căn nhà đứng tên em gái anh rồi, đúng không? Anh định ‘hào phóng’ trên xương máu của vợ mình sao?”

Thành quát lớn: “Cô là con dâu nhà này, tiền của cô cũng là tiền của nhà này!”

“Tiếc quá,” tôi rút tờ đơn ly hôn đã soạn sẵn trong túi xách ra, đặt lên bàn trước mặt ba con người đang ngỡ ngàng. “Từ giây phút này, tôi không còn là con dâu nhà này nữa. Mọi tài sản, từ căn nhà chúng ta đang ở đến số tiền trong thẻ, đều là tài sản riêng của tôi đã được công chứng trước khi cưới. Anh có 24 giờ để dọn ra khỏi nhà tôi.”

Ngọc bật khóc vì hụt mất căn nhà mơ ước, mẹ chồng tôi gào thét chửi rủa, còn Thành ngồi phịch xuống ghế, chết lặng. Anh ta hiểu rằng, khi tôi đã nắm trong tay “đường lui” mà bố dặn, anh ta hoàn toàn không có cửa để xoay chuyển tình thế.

Tôi bước ra khỏi văn phòng công chứng, hít một hơi thật sâu không khí se lạnh của những ngày cuối năm.

Tối hôm đó, bố gọi điện cho tôi. Ông không hỏi về cuộc ly hôn, chỉ nhẹ nhàng bảo: “Về nhà ăn cơm với bố, có món cá kho con thích”. Tôi bật khóc. Hóa ra, đường lui mà bố bắt tôi chuẩn bị không chỉ là tiền bạc hay nhà cửa, mà chính là sự tự trọng và quyền tự quyết cuộc đời mình.

4 tỷ đồng vẫn còn đó, căn nhà vẫn còn đó, và quan trọng nhất, tôi đã không để sự tử tế của mình bị lợi dụng đến cạn kiệt. Hôn nhân có thể tan vỡ, nhưng bản thân tôi thì không.