Trước lúc m//ất, mẹ chồng trao hết gia sản cho tôi nhưng dặn tuyệt đối đừng nói với chồng con, nhờ nghe lời, tôi thoát được một ki/ếp n/ạn không ai ngờ tới…

Trước lúc m//ất, mẹ chồng trao hết gia sản cho tôi nhưng dặn tuyệt đối đừng nói với chồng con, nhờ nghe lời, tôi thoát được một ki/ếp n/ạn không ai ngờ tới…

Tôi và Hưng kết hôn đã gần 20 năm. Trong mắt họ hàng, anh là người đàn ông thành đạt, giỏi làm ăn. Tôi là một người vợ lặng lẽ đứng sau lo cho gia đình, chưa bao giờ so đo tính toán. Chỉ riêng mẹ chồng – bà Cúc – dường như thấy rõ tất cả.

Trước lúc nhắm mắt, bà gọi tôi lại, bàn tay gầy guộc run run đặt vào tay tôi tập giấy tờ nhà đất, chìa khóa két sắt, khẽ thì thầm:

“Cái này mẹ để lại cho con. Tuyệt đối không nói với thằng Hưng hay bọn trẻ. Một ngày nào đó, con sẽ hiểu vì sao mẹ làm vậy.”

Tôi bàng hoàng, định hỏi thêm nhưng bà chỉ mỉm cười, ánh mắt buồn xa xăm.

Sau khi bà mất, tôi giấu kín mọi thứ. Tôi đâu ngờ chính sự kín kẽ này đã cứu cuộc đời mình.

Vài tháng sau, Hưng về nhà với vẻ mặt hoảng hốt, bảo công ty anh thua lỗ, nợ nần chồng chất. Ngày nào cũng có người gọi điện dọa nạt, thậm chí tìm đến tận cửa. Anh ôm đầu than thở:

“Anh sắp mất tất cả rồi. Em có tiền không, hay mẹ để lại chút gì? Giờ chỉ có em mới cứu nổi gia đình.”

Trái tim tôi nhói đau. Tôi muốn chìa ngay giấy tờ ra để cứu vớt chồng, nhưng câu nói dặn dò cuối cùng của mẹ chồng vang lên trong đầu: “Tuyệt đối đừng nói.” Tôi cắn răng lắc đầu:
“Em không có gì cả.”

Hưng nhìn tôi chằm chằm, mắt anh ánh lên vẻ nghi ngờ rồi tức giận.
“Cô sống với tôi bao năm, hóa ra chẳng giúp được gì! Đúng là vô dụng!”

Tôi cắn môi chịu đựng. Nhiều đêm, tôi khóc thầm, tự hỏi có phải mình quá độc ác khi không chia sẻ với chồng? Nhưng linh cảm mách bảo, có điều gì đó bất thường.

Và rồi sự thật phơi bày.

Một lần tình cờ, tôi bắt gặp Hưng bước ra từ một khách sạn cùng một người phụ nữ trẻ trung, ăn mặc sang trọng. Anh cười nói vui vẻ, chẳng hề mang bộ dạng một kẻ đang vỡ nợ. Tôi chết lặng.

Lén tìm hiểu, tôi mới biết công ty anh ta chẳng hề phá sản. Tất cả chỉ là màn kịch để moi tiền từ tôi. Hưng đang tính toán bán căn biệt thự mẹ chồng để lại, rồi cùng nhân tình ra nước ngoài sinh sống.

Đêm hôm đó, anh lại tiếp tục đóng vai người đàn ông bất lực, quỳ xuống trước mặt tôi:
“Anh xin em, nếu em còn yêu anh, hãy đưa hết những gì em có ra. Không thì chúng ta mất tất cả.”

Tôi nhìn thẳng vào mắt anh, trái tim nguội lạnh.
“Anh đừng diễn nữa. Tôi biết hết rồi. Người anh muốn cứu không phải gia đình này, mà là nhân tình của anh. Đáng tiếc, mẹ đã không tin tưởng anh, nên tài sản bà để lại, anh sẽ không bao giờ chạm tới.”

Hưng giật bắn người, gương mặt tái mét. Anh gầm lên, chửi rủa, nhưng khi tôi đưa ra chứng cứ về mối quan hệ vụng trộm của anh, Hưng hoàn toàn sụp đổ.

Ngày anh bỏ đi cùng nhân tình, tay trắng, tôi đứng bên khung cửa sổ, lòng bình thản lạ thường. Tôi hiểu vì sao mẹ chồng đã nhìn xa đến vậy. Bà biết con trai mình tham lam, yếu lòng, và chỉ có tôi mới đủ tỉnh táo để giữ gìn cơ nghiệp.

Nhờ giữ trọn lời dặn, tôi và các con không những thoát khỏi cảnh trắng tay mà còn có điểm tựa vững chắc để làm lại cuộc đời.

Mỗi khi nhìn lên di ảnh bà, tôi thầm nói:
“Mẹ ơi, nhờ mẹ, con đã không rơi vào bẫy. Con và các cháu sẽ sống xứng đáng với sự tin tưởng mà mẹ gửi gắm.”