Em chồng đang học Đại học ở với vợ chồng tôi trong căn chung cư 2 ngủ nhưng cứ hễ vợ chồng tôi đi làm em lại dẫn bạn tr;ai v;ề, tôi nói thì em vênh mặt lên “nhà anh tôi mua mà chứ của chị đâu”

Căn chung cư 2 phòng ngủ tưởng chừng là tổ ấm yên bình của vợ chồng tôi, nhưng từ ngày em chồng chuyển lên học Đại học và ở cùng, không khí trong nhà ngày càng nặng nề.

Mỗi khi tôi và chồng đi làm, em lại dẫn bạn trai về. Lần đầu, tôi nghĩ chắc chỉ ghé chơi. Lần thứ hai, thứ ba… rồi liên tục, tôi bắt đầu thấy khó chịu. Có hôm về sớm, vừa mở cửa đã thấy đôi giày nam lạ đặt chình ình ngoài cửa, tiếng cười nói ríu rít vọng ra từ phòng em chồng.

Tối hôm đó, tôi lấy hết bình tĩnh:

“Em này, chị nói thật nhé. Em còn đi học, chuyện dẫn bạn trai về nhà thường xuyên như thế này không hay đâu. Hơn nữa, đây là nhà riêng của vợ chồng chị, có những quy tắc cần tôn trọng.”

Em chồng đang tô son soi gương, nghe xong quay phắt lại, ánh mắt đầy thách thức:

“Chị nhắc nhở ai chứ nhắc nhở em thì thừa rồi. Nhà này anh em mua, chứ có phải của chị đâu mà chị lớn tiếng?”

Tôi nghẹn họng, tim đập dồn dập.

“Nhà của vợ chồng chị, tức là cả anh em và chị cùng chung. Chị có quyền nói, em đừng hỗn.”

Cô ta cười khẩy:

“Chung á? Chị lấy anh tôi thì mặc nhiên được ở nhờ thôi. Chị đừng có ảo tưởng mình là bà chủ.”

Tôi run lên vì tức, tay siết chặt cái cốc suýt rơi xuống sàn. Đúng lúc đó, chồng tôi bước ra, sắc mặt lạnh băng:

“Em vừa nói cái gì? Lặp lại xem.”

Em chồng thoáng giật mình nhưng vẫn cố vênh mặt:

“Em chỉ nói sự thật. Nhà này đứng tên anh, không có tên chị ấy.”

Không khí trong phòng đặc quánh. Tôi nhìn chồng, thấy gân xanh nổi đầy trán. Anh tiến lại gần em, giọng gằn từng chữ:

“Nếu còn coi đây là nhà, thì phải tôn trọng vợ tôi. Còn không thì từ mai xách đồ đi, tôi không ép.”

Em chồng đứng chết lặng vài giây, rồi bất ngờ hét lên:

“Anh vì vợ mà đuổi em? Được! Mai em dọn, để xem khi không có em, chị ta còn giữ được anh lâu không!”

Cánh cửa phòng em chồng đóng sầm lại, để lại một khoảng lặng nặng nề đến nghẹt thở. Tôi ngồi phịch xuống ghế, lòng dậy sóng: hóa ra chỉ vì một câu “nhà anh mua” mà khoảng cách chị dâu – em chồng lại biến thành vực thẳm.

Đúng như lời hứa trong cơn giận dữ, hôm sau em chồng xách vali ra khỏi nhà. Chồng tôi im lặng, còn tôi thở phào nhẹ nhõm, nghĩ ít nhất từ nay không phải sống chung trong bầu không khí nặng nề nữa. Nhưng tôi đâu ngờ, sóng gió thật sự mới chỉ bắt đầu.

Ba tháng sau, một buổi tối chồng tôi đang rửa bát thì chuông điện thoại reo. Đầu dây bên kia là giọng mẹ chồng, the thé đầy tức giận:

“Anh chị giỏi lắm! Em nó đi khỏi nhà mà không ai thèm quan tâm. Bây giờ nó bụng mang dạ chửa, thằng kia thì bỏ chạy. Người ta biết chuyện cười vào mặt cả họ đấy. Tôi hỏi hai đứa: anh chị định tính sao?”

Tôi choáng váng, tay run lên.

“Mẹ ơi, em ấy trưởng thành rồi, đi đâu, quen ai là quyền của em ấy. Chúng con có cấm đoán gì đâu mà giờ đổ lỗi hết lên đầu chúng con?”

Bà gào lên trong điện thoại:

“Không biết bảo ban, không biết giữ em! Nó gọi cho tôi khóc cả đêm, bảo bị chị ghét bỏ, đuổi ra đường. Nếu chị làm chị dâu tử tế, nó đã không ra nông nỗi này!”

Tôi nghẹn lại, nước mắt ứa ra vì ấm ức. Chồng tôi giật điện thoại, giọng dằn từng chữ:

“Mẹ, con nói lần cuối. Nó tự ý bỏ đi, tự chọn bạn trai, tự gây ra chuyện. Vợ con không có lỗi. Nếu mẹ còn quy chụp như thế, thì đừng mong con im lặng nữa!”

Đầu dây bên kia im lặng vài giây, rồi tiếng nấc nghẹn truyền đến. Tôi biết mẹ chồng vừa thương con gái vừa giận vợ chồng tôi.

Đêm hôm đó, tôi trằn trọc không ngủ được. Cảnh tượng em chồng bụng bầu, một mình đối diện với sự ruồng bỏ cứ ám ảnh. Tôi giận em, nhưng cũng xót xa. Tôi lo sợ từ đây gia đình chồng sẽ nhìn tôi bằng ánh mắt khác – ánh mắt trách móc, coi tôi là nguyên nhân khiến em chồng sa ngã.