Không kêu gào, không bỏ ăn, chỉ đêm trước vẫn khỏe, sáng ra đã thấy lạnh ngắt.

Chuồng lợn nhà bà Hải

Ở cái làng ven sông này, chuồng lợn nhà bà Hải từ lâu vốn nổi tiếng. Con nào con nấy mập mạp, lứa nào xuất chuồng cũng bán chạy, người ta còn gọi bà là “Hải nuôi lợn vàng”. Người khác chăn bao nhiêu vẫn hao hụt, còn bà nuôi thì như có lộc, chẳng bao giờ lợn chết dọc.

Ấy thế mà, hai lứa gần đây lại trở thành nỗi ám ảnh.

Lợn vẫn được ăn cám gạo, bã bia, rau xanh như cũ. Vẫn chuồng ấy, máng ấy, cách chăm sóc ấy. Nhưng lạ lùng thay, cứ cách ba ngày lại có một con lăn đùng ra chết. Không kêu gào, không bỏ ăn, chỉ đêm trước vẫn khỏe, sáng ra đã thấy lạnh ngắt.

Ban đầu bà Hải nghĩ do dịch bệnh. Bà mời thú y về tiêm phòng, rắc thuốc khử trùng khắp nơi. Nhưng bác sĩ thú y lắc đầu:
– Không giống bệnh dịch đâu, lợn chết chẳng có triệu chứng gì đặc trưng.

Thế là cả xóm rì rầm: “Hay chuồng lợn nhà bà Hải bị ma ám?”

Bà Hải mất ăn mất ngủ. Chuồng lợn vốn là nguồn sống duy nhất, nay cứ vài ngày mất một con, chẳng mấy chốc thì lỗ nặng. Hơn thế, bà thấy bất công. “Mình chăm lợn như con, sao lại chết tức tưởi thế này?”

Một tối, khi chôn vội xác con lợn vừa chết, bà chợt để ý phần mõm nó dính chút bột trắng, lạ lẫm, chẳng giống cám. Bà nghi ngờ, nhưng không biết gặng ở đâu.

Đêm ấy, bà quyết định canh chuồng. Gió sông thổi lạnh, tiếng lợn ụt ịt xen lẫn tiếng côn trùng. Khoảng gần nửa đêm, bà thoáng thấy bóng người thấp thoáng ngoài hàng rào. Bóng ấy lom khom, tay cầm túi gì đó. Bà chưa kịp hô hoán thì bóng kia biến mất.

Hôm sau, bà tìm đến công an xã. Anh công an trẻ tên Thành nghe xong, gật gù:
– Có thể có kẻ ác ý bỏ độc vào máng ăn. Bác cứ bình tĩnh, để cháu theo dõi.

Từ hôm ấy, Thành giả vờ đi tuần đêm gần khu chuồng lợn. Quả nhiên, ba ngày sau, khi trời vừa chập choạng, một bóng người men theo bờ sông tiến lại gần. Hắn rút từ túi ra gói bột, lén đổ vào máng.

Thành lao ra quát lớn:
– Đứng lại!

Kẻ kia hoảng hốt, định bỏ chạy nhưng bị tóm gọn. Bà Hải bật đèn pin soi, chết sững: là bà Thoa – hàng xóm sát vách.

Tin dữ lan khắp làng. Người ta không thể tin nổi: bà Thoa vốn được xem hiền lành, hay ra vào trò chuyện, nay lại ra tay ác độc.

Bà Thoa bị đưa về trụ sở, nước mắt ròng ròng, thú nhận:
– Tôi ghen tức! Nhà tôi nuôi lợn mãi chẳng ăn thua, lúc ốm lúc hao. Trong khi nhà bà Hải bán lúc nào cũng được giá, tiền vào như nước. Chồng tôi suốt ngày chì chiết: “Sao không học người ta mà làm? Nuôi kiểu gì cũng thua kém hết!” Tôi uất quá, nghĩ phải phá cho bà Hải trắng tay…

Nghe vậy, bà Hải vừa giận vừa xót xa.
– Thoa ơi là Thoa, tao với mày bao năm láng giềng, ăn bát cơm còn nhường, sao mày nỡ?

Cả làng phẫn nộ. Người thì mắng “ác như quỷ”, kẻ thì lắc đầu thương hại sự ghen ghét nhỏ nhen đẩy con người ta đến tội lỗi.

Kết quả giám định cho thấy bột trắng là thuốc trừ sâu cực độc. Chỉ cần rắc một chút là lợn chết tức khắc. Tội trạng của bà Thoa rõ ràng: hủy hoại tài sản, đầu độc gia súc có giá trị kinh tế lớn.

Tòa án huyện mở phiên xử. Người dân kéo đến đông nghịt, vừa để chứng kiến, vừa để lên án. Trước vành móng ngựa, bà Thoa cúi đầu, giọng run rẩy:
– Tôi sai rồi… tôi không ngờ hậu quả nặng nề thế này…

Thẩm phán nghiêm khắc:
– Ghen ghét có thể biến thành động lực để vươn lên, nhưng bà chọn con đường hèn hạ, gây thiệt hại nghiêm trọng, phá hoại niềm tin láng giềng. Bà phải chịu hình phạt thích đáng.

Cuối cùng, bà Thoa bị tuyên án bốn năm tù giam.

Ngày nghe bản án, bà Hải rơi nước mắt, nhưng không phải vì hả hê. Bà thở dài với con trai:
– Cũng tội nghiệp. Người với người, sống gần nhau mà để lòng ghen ghét che mờ mắt thì chỉ toàn gieo hận thù. Giá bà ấy chịu khó học hỏi, tao đâu tiếc gì mà không chỉ cho.

Chuồng lợn sau vụ việc được vệ sinh kỹ lưỡng, đàn lợn dần ổn định trở lại. Bà Hải khôi phục được uy tín, nhưng trong lòng vẫn còn vết sẹo. Mỗi lần đi ngang nhà bà Thoa – nay cửa đóng then cài, con cái xấu hổ ít dám ra ngoài – bà lại chạnh lòng.

Người dân trong làng thì được một bài học nhớ đời. Họ kháo nhau:
– Lòng ghen như lửa, không biết dập sẽ thiêu rụi chính mình.

Một chiều muộn, bà Hải dắt xe ra chợ. Đi ngang qua cột mốc đầu làng, bà dừng lại, nhìn dòng sông loang ánh hoàng hôn. Bà nghĩ về những ngày khốn khó vừa qua: mùi xác lợn chết, bóng người lén lút, nỗi nghi kỵ chập chờn. Tất cả như giấc mơ xấu.

Nhưng giấc mơ ấy cũng đã kết thúc. Công lý được thực thi, cái ác bị lột mặt. Điều còn lại là sự bình tâm để bước tiếp.

Bà thì thầm như nói với chính mình:
– Thôi thì, giữ lòng cho sáng. Sống ngay, ở hiền, may ra còn giữ được yên ổn cho con cháu.

Nắng cuối ngày rọi xuống chuồng lợn, vàng ươm như mật. Đàn lợn mới kêu inh ỏi, khỏe mạnh, như muốn khẳng định: từ đây, sóng gió đã lùi xa.