Anh Thắng lắc đầu, nhăn nhó, nhưng rồi vẫn cho qua, công việc của họ là vá đường, sơn vạch, chứ đâu phải dọn x;:ác đ::ộng v;:ật.

Cột số 33

Một tuần nay, cả đội công nhân sửa đường do anh Thắng phụ trách vẫn thường bàn tán về mùi khăm khẳm nồng nặc quanh cột điện số 33 bên quốc lộ mới. Mùi ấy ngai ngái, tanh tưởi, cứ như xác chuột chết bị nắng nung. Mấy anh em thoạt đầu còn xua tay bảo: “Kệ, chuột thôi mà, động vào lại dơ.” Ai cũng nghĩ đơn giản vậy, công việc vốn đã bụi bặm, chẳng ai rảnh tìm chuột chết trong bụi rậm.

Thế nhưng, mùi ấy ngày càng nặng. Gió chiều thổi lên, cả đoạn đường dài cứ ám mùi phân hủy. Người đi qua che mũi, có kẻ bực dọc chửi:
– Ở đây chẳng ai chịu dọn dẹp gì cả à?

Anh Thắng lắc đầu, nhăn nhó, nhưng rồi vẫn cho qua. Công việc của họ là vá đường, sơn vạch, chứ đâu phải dọn xác động vật.

Cho đến trưa nay, khi nắng hắt xuống gay gắt, Tài – thợ trẻ mới vào đội – làm rơi chiếc cờ lê. Nó lăn xoảng xoảng xuống mép cỏ rậm ở chân cột số 33. Tài cúi xuống tìm, vén từng lớp cỏ dày, và bỗng hét toáng lên:
– Anh Thắng ơi! Ở đây có… có xác người!

Cả đội ùa tới. Sau lớp lá mục, một phần cơ thể lòi ra, thịt đã tím tái, dòi bò lổm ngổm. Không còn nghi ngờ, đó là một xác chết đã phân hủy gần hết.

Mọi người chết lặng. Kẻ buồn nôn chạy ra ói, kẻ sợ hãi đứng run cầm cập. Anh Thắng trấn tĩnh, lập tức gọi công an.

Cảnh sát tới phong tỏa hiện trường. Người dân hiếu kỳ tụ tập, xì xào, chỉ trỏ. Tin tức lan đi nhanh như gió: có xác chết dưới cột số 33.

Trung úy Hòa – điều tra viên hình sự – cúi người kiểm tra, giọng khàn đặc:
– Là nữ giới, tầm ngoài hai mươi. Bị bóp cổ, rồi vứt xác ở đây. Chết khoảng một tuần.

Nghe vậy, Tài run rẩy:
– Một tuần… đúng bằng lúc tụi em bắt đầu ngửi thấy mùi…

Một số người dân nhận ra manh mối: cô gái có mái tóc dài, móng tay sơn đỏ. Có người khẳng định:
– Tôi thấy giống con bé Hường ở xóm trên. Tuần trước nó đi làm ca đêm, rồi mất tăm mất tích.

Tên Hường nhắc lên khiến nhiều ánh mắt dõi theo. Hường làm công nhân may, xinh xắn, tính tình hiền lành. Mất tích đúng một tuần nay, gia đình đã rao tìm nhưng bặt vô âm tín.

Gia đình Hường lập tức được mời tới. Bà mẹ khóc ngất khi nhận ra con gái qua chiếc vòng bạc nhỏ trên cổ tay.

Tiếng khóc xé lòng vang khắp đoạn đường. Đám đông phẫn nộ:
– Thời buổi nào rồi mà còn chuyện dã man vậy!
– Con bé ngoan hiền, ai nỡ giết chứ?

Công an bắt đầu khoanh vùng. Vết bầm tím trên cổ xác định đây là án mạng. Trên người nạn nhân còn dấu vết giằng co, quần áo bị xé rách. Rõ ràng, kẻ thủ ác không chỉ giết người mà còn toan làm nhục.

Trung úy Hòa lặng người, ánh mắt như muốn thiêu rụi hung thủ. Ông ra lệnh:
– Lấy lời khai tất cả những ai từng đi qua đoạn đường này tuần vừa rồi. Và điều tra các mối quan hệ của Hường.

Cuộc điều tra hé mở nhiều chi tiết. Hường từng kể với bạn thân rằng gần đây có một gã đàn ông đi xe bán tải màu xám hay đứng chờ trước cổng công ty may, buông lời trêu ghẹo. Cô sợ hãi, tránh né, nhưng hắn cứ lảng vảng.

Lời khai ấy khớp với nhân chứng: nhiều người từng thấy chiếc xe xám đậu ở ngã ba gần cột số 33.

Chẳng bao lâu, cảnh sát tìm ra chủ xe: Đoàn Văn Khải, ba mươi lăm tuổi, làm chủ một tiệm sửa xe ở thị trấn. Khi bị triệu tập, Khải tỏ vẻ bình thản:
– Tôi có thấy con bé ấy vài lần, nhưng chỉ đứng nói chuyện thôi. Sao lại đổ cho tôi giết người?

Nhưng sự bình thản ấy không qua được mắt trung úy Hòa. Camera giao thông ghi nhận đêm Hường mất tích, xe Khải chạy đúng hướng tới cột số 33. Khi khám xét, trên ghế xe vẫn còn vài sợi tóc dài màu nâu – trùng với tóc của nạn nhân.

Khải dần hết đường chối cãi.

Tại phòng thẩm vấn, hắn cúi đầu thú tội. Tối hôm ấy, hắn dụ dỗ Hường lên xe với lời hứa sẽ đưa về. Khi Hường từ chối, hắn nổi thú tính, giở trò. Hường chống cự quyết liệt, cào rách cả tay hắn. Trong cơn điên loạn, Khải siết cổ cho tới khi Hường ngừng thở.

Hoảng loạn, hắn phóng xe ra quốc lộ, chọn chỗ hoang vắng cạnh cột số 33, vội vàng vứt xác vào lùm cỏ rồi bỏ chạy. Hắn nghĩ xác sẽ lâu bị phát hiện. Nào ngờ, chính mùi tử khí lại tố giác hắn.

Tin tức lan rộng khiến cả thị trấn rúng động. Người dân phẫn nộ, chửi rủa:
– Đồ ác thú đội lốt người!
– Con gái nhà người ta, tuổi còn xanh mà bị giết hại dã man thế!

Gia đình Hường ngã quỵ, mẹ cô khóc cạn nước mắt. Cột số 33 trở thành ám ảnh với bao người qua lại.

Phiên tòa xét xử diễn ra sau đó ba tháng. Khải cúi gằm, mặt hốc hác, đôi tay run rẩy khi nghe tòa tuyên án tử hình. Đám đông ồ lên, nhiều người vỗ tay vì công lý được thực thi.

Mẹ Hường ngồi dưới, ôm di ảnh con gái, đôi mắt rớm lệ. Bà không hả hê, chỉ nghẹn ngào:
– Giá như nó còn sống…

Anh Thắng cùng đội công nhân cũng có mặt. Anh siết chặt bàn tay Tài, thằng em vô tình phát hiện ra xác. Nếu hôm đó nó không làm rơi cờ lê, có lẽ sự thật còn bị chôn vùi lâu hơn nữa.

Trung úy Hòa nhìn quanh, chậm rãi nói:
– Án này khép lại, nhưng tôi mong từ đây, mọi người khi thấy điều bất thường đừng thờ ơ. Một mùi lạ, một bóng xe khả nghi, biết đâu lại là manh mối cứu cả mạng người.

Lời ông khiến cả hội trường im phăng phắc. Ai cũng thấm thía: chính sự dửng dưng ban đầu đã khiến sự thật chậm phơi bày.

Chiều hôm ấy, đội công nhân trở lại làm việc trên quốc lộ. Họ đi ngang cột số 33. Mùi hôi đã không còn, chỉ còn vết đất mới xới và bó hoa cúc trắng người ta cắm lại.

Anh Thắng khẽ thở dài:
– Giá mà tụi mình để tâm hơn ngay từ đầu…

Tài im lặng, ánh mắt ngân ngấn. Cả đội cúi đầu, như một lời tiễn biệt cho cô gái bạc mệnh.

Trên cao, ánh nắng cuối ngày rọi xuống cột điện số 33, sáng lên chói lọi, như muốn nhắc nhở con người ta rằng: cái ác có thể bị che giấu một thời gian, nhưng sẽ không bao giờ thoát khỏi ánh sáng công lý.