Làng Chùa vốn yên bình, nhưng từ đêm cả họ ông Mão làm lễ cắt trùng tang cho cụ cố, mọi chuyện bắt đầu lệch khỏi quỹ đạo bình thường.
Buổi tối hôm đó, thầy Khảm trong họ dặn:
“Lễ cắt trùng tang phải xong trước 12 giờ.
Ai trong họ đinh tuyệt đối không được rời khỏi sân thờ.”
Nhưng đúng 11 giờ 40, bé Hà, đứa con gái 7 tuổi nhà ông Mão, đang ngồi chơi trong sân, bỗng đứng bật dậy nhìn ra cổng như bị ai gọi. Mẹ nó hỏi:
“Hà, con đi đâu vậy?”
Nó không trả lời, chỉ thả rơi con búp bê, lững thững bước ra con ngõ tối như bị ai dắt đi.
Nửa phút sau, nó biến mất.
Cả họ bỏ dở lễ, chạy tản ra tìm. Tiếng gọi vang khắp cánh đồng, bờ tre, đình làng.
Gần 3 giờ sáng, không ai còn tin sẽ tìm được.
Đến lúc ông Mão kiệt sức quỳ xuống khấn:
“Cụ ơi, nếu con bé có tội gì, xin người báo cho chúng con biết…”
Thì từ phía miếu hoang sau chùa, vang lên tiếng khóc trẻ con, yếu như hơi gió.
Mọi người ùa đến.
Bé Hà ngồi co ro trong góc miếu, tóc tai rũ rượi, mắt mở to trắng dã. Thấy ai đến gần, nó lùi lại, run như cầy sấy.
Một lúc lâu sau, nó mới đưa tay run run, chỉ thẳng vào mặt bác trai cả – ông Bổng, rồi lặp đi lặp lại đúng một câu, giọng the thé như không phải giọng trẻ con:
**“Ông ấy đào chỗ của cụ.
Ông ấy đào chỗ của cụ.
Ông ấy đào chỗ… của… cụ…”**
Cả họ lặng như chết, lạnh sống lưng.
Ông Bổng cứng người:
“Tôi… tôi có đào gì đâu?”
Nhưng thầy Khảm mặt tái mét, bước đến soi đèn pin vào bùn đất dính trên ống quần ông Bổng. Bác trai cả lắp bắp:
“Chiều tôi có ra gốc đa cũ… tìm cái vòng bạc… tưởng con gà nó tha mất…”
Thầy gắt:
“Gốc đa đó chôn ấn trùng tang của cụ cố từ năm 1947!
Ai động vào… tức là kéo ấn sống lại!”
Mọi người nhìn nhau rùng mình. Bàn tay bé Hà vẫn chỉ vào ông Bổng, nhưng mắt nó bỗng chuyển sang nhìn trống rỗng ra sau lưng ông, như đang dõi theo ai đó.
Thầy Khảm run giọng:
“Có người đang đứng sau lưng bác… người đó… đi đôi guốc gỗ kiểu xưa… tôi nghe tiếng rồi!”
Ông Bổng bật khóc, quỳ xuống:
“Tôi chỉ lật đất một chút thôi! Không biết! Không biết là chỗ cụ!”
Đúng lúc đó, bé Hà lại nói – lần này giọng hoàn toàn đổi khác, khàn đặc, rõ ràng là giọng người lớn:
**“Cụ bảo… chưa đủ.
Cụ còn thiếu một người… mở đất.”**
Cả họ hoảng loạn lùi lại.
Nhưng twist xuất hiện khi ông trưởng họ đem cuốc đến chỗ gốc đa kiểm tra.
Đào xuống chừng một gang tay, ông kéo lên một cái bao vải đen cũ kỹ. Bên trong không phải ấn trùng tang, mà là thứ khiến toàn bộ họ Mão sụp đổ:
Một bản di chúc viết tay của cụ cố, ghi rõ:
“Tài sản dòng họ phải chia lại cho công bằng.
Không được để bác cả giữ riêng.”
Ngay dưới là chữ ký còn nguyên.
Ông Bổng mặt tím tái. Cả họ hiểu lý do ông ra đào ban chiều không phải tìm vòng, mà để phi tang bản di chúc.
Và chính lúc ông lật đất, ông đã “mở” nơi cụ cố yên nghỉ, kích hoạt nghiệp trùng tang.
Bé Hà mở mắt, tỉnh lại, thều thào một câu cuối cùng:
“Cụ bảo… giờ cụ yên rồi.
Chỉ cần mọi người… biết sự thật.”
Rồi nó gục vào vai mẹ, ngủ thiếp đi, để lại cả họ Mão lặng như tượng đá giữa đêm.












