Tôi cứ nghĩ khi tôi kể hết đầu đuôi mọi việc, chồng tôi sẽ an ủi, động viên vợ. Ấy thế mà mọi chuyện hoàn toàn trái ngược với suy nghĩ của tôi.
Cách đây 3 năm, đám cưới của tôi được mọi người khen ngợi rất nhiều. Bởi nhà chồng tôi giàu có, đi cưới dâu tới 10 lượng vàng miếng và một số tiền lớn, vàng vòng cũng nhiều. Mọi người đều bảo tôi số sướng, lấy chồng giàu rồi cha mẹ cũng được nhờ.
Nhưng rồi về làm dâu, tôi lại bắt đầu hối hận. Bố mẹ chồng tôi rất cưng chiều con trai nên chồng tôi gần như không có trách nhiệm trong chính cuộc sống riêng của anh. Mọi thứ anh đều tuân theo lời mẹ như một con rối. Tôi vẫn nhớ đêm tân hôn, chúng tôi không được ngủ chung vì mẹ chồng tôi sợ “mệt” con trai bởi cả ngày đã bận bịu đám cưới.
Sau đó, bà quy định rõ ràng một tháng vợ chồng tôi chỉ được ngủ cùng nhau vài lần theo đúng ngày mà bà chỉ định. Đó cũng là lý do mà 3 năm nay tôi vẫn chưa thể có con.
Tôi buộc phải nghỉ làm để nội trợ, dọn dẹp nhà cửa. Mẹ chồng luôn nói tôi phải hoàn thành trách nhiệm một người con dâu thì mới được mọi người tôn trọng. Và tôi đã làm hết sức mình nhưng giữa tôi và mẹ luôn luôn có một khoảng cách nhất định. Khoảng cách ấy, dù tôi cố gắng tới đâu cũng không vượt qua được.
Lắm lúc tôi có cảm giác mình chẳng khác gì người giúp việc trong mác cô chủ. (Ảnh minh họa)
Hiện tại chồng tôi vẫn làm trong công ty gia đình, hàng tháng nhận lương rồi đưa hẳn cho mẹ, chỉ đưa vợ đúng 5 triệu tiền chi tiêu. Mỗi ngày mẹ chồng sẽ đưa tôi 500 nghìn lo ăn uống. Thiếu hay thừa, tôi đều phải báo lại vào bữa cơm tối. Lắm lúc tôi có cảm giác mình chẳng khác gì người giúp việc trong mác cô chủ.
Tuần trước, mẹ đẻ tôi bị tai nạn nhưng không có tiền phẫu thuật. Trong lúc cấp bách, tôi đã mở két sắt lấy 3 lượng vàng đem đi bán mà không hỏi qua ý kiến của chồng và gia đình chồng. Tôi cứ nghĩ đây là việc hoàn toàn chính đáng và có thể thông cảm được.
Đến chiều tôi về nhà thì bàng hoàng thấy túi quần áo của mình đã nằm chỏng chơ ngoài sân. Chồng nhìn tôi bằng ánh mắt giận dữ. Anh hét lên, đòi tát tôi ngay khi tôi bước chân vào nhà. Hóa ra bố mẹ chồng đã xem camera và biết tôi lấy vàng đi. Nhưng họ không hề gọi điện hỏi han mà lại quy cho tôi cái tội lấy trộm vàng để làm việc riêng.
Tôi bật khóc, kể lại mọi chuyện. Mẹ chồng nghe xong lại trách tôi tại sao không hỏi qua ý kiến của gia đình chồng và chồng? Đó là do tôi sai. Dù tôi đã giải thích tình thế cấp bách lúc ấy, họ vẫn khăng khăng bảo tôi có ý đồ riêng khi tự ý lấy tới 3 lượng vàng đi bán.
Sau đó, mẹ chồng cũng bỏ qua và bắt tôi thề thốt không lặp lại lỗi này nữa. Nhưng sâu thẳm, tôi buồn vì cả nhà chồng chẳng ai tin tưởng tôi cả, kể cả chính chồng tôi. Nếu như không có chuyện bán vàng hôm nay, có lẽ tôi sẽ không biết được chồng mình vô dụng đến thế nào? Và bản thân mình chẳng có quyền quyết định gì trong nhà. Tự dưng tôi mất hết lòng tin và chỉ muốn buông tay. Tôi có nên ly hôn vì việc này không hả mọi người?