Ngã tư Thiện Nhân, nơi người dân thị trấn Ngọc Lâm vẫn quen gọi bằng cái tên mỹ miều “giao lộ vàng”, đang chìm trong cái nắng oi ả, đặc quánh của một trưa tháng Bảy. Không khí như đông đặc lại, chỉ có tiếng ve ran râm ran như một bản nhạc nền đơn điệu và mệt mỏi. Chính tại nơi đây, nơi hai con đường lớn nhất thị trấn giao nhau, một âm thanh chói gắt, tàn nhẫn đã xé toạc sự yên tĩnh.
Choang!
Tiếng búa tạ nện vào sứ lạnh lùng, dứt khoát. Ông Phan Quang Thái, 58 tuổi, một người đàn ông với khuôn mặt sạm nắng và đôi mắt hằn lên những toan tính, đang vung cây búa tạ bằng tất cả sức lực. Trước mặt ông, bức tượng Quan Âm bằng sứ trắng, vốn đã đứng đó hơn hai mươi năm, đang nứt toác. Nụ cười từ bi trên gương mặt Bồ Tát vỡ ra thành từng mảnh, văng tung tóe trên nền đất nóng bỏng.
Ông Thái từng là giám đốc một chuỗi nhà hàng có tiếng, về hưu non nhưng tham vọng làm giàu chưa bao giờ nguội lạnh. Mảnh đất ở “giao lộ vàng” này là của gia đình ông, và ông đã quyết định biến nó thành một quán nhậu sầm uất, đặt tên là “Góc Nhậu Phố Giao”. Nhưng bức tượng Quan Âm, được vợ ông lập nên từ nhiều năm trước, lại trở thành một cái gai trong mắt. Với ông, nó không chỉ là một vật “cản trở buôn bán”, chiếm một góc đẹp nhất của mặt tiền, mà còn là biểu tượng của thứ “mê tín cũ kỹ”, không phù hợp với hình ảnh một cơ sở kinh doanh hiện đại, năng động.
“Mình làm ăn chân chính, thờ Thần Tài, Thổ Địa là đủ rồi. Ai lại đặt tượng Phật ngay trước quán nhậu bao giờ,” ông đã gạt phắt đi lời can ngăn của vợ, bà Liên. Bà chỉ biết chắp tay, đôi mắt ngấn lệ nhìn theo từng nhát búa của chồng, lẩm bẩm những lời khấn nguyện mà bà cũng không chắc có ai còn nghe thấy.

Khi mảnh sứ cuối cùng vỡ vụn dưới chân, ông Thái thở hắt ra một hơi thỏa mãn. Ông không nhìn thấy, hoặc cố tình không nhìn thấy, những ánh mắt ái ngại của vài người hàng xóm đi ngang qua. Với họ, bức tượng ấy là một phần ký ức, là nơi họ dừng chân thắp một nén nhang cầu bình an mỗi sớm mai hay chiều muộn. Nhưng với ông Thái, đó chỉ là dọn dẹp một chướng ngại vật. Tương lai của ông là những bàn nhậu đông khách, những tiếng cụng ly và những đồng tiền chảy vào túi.
Tối hôm ấy, ngôi nhà ba gian của vợ chồng ông Thái rộn ràng hơn bao giờ hết. Ông quyết định tổ chức một buổi tiệc nhỏ, vừa để “thử thực đơn mới”, vừa để ăn mừng cho bước khởi đầu thuận lợi. Đèn nháy đỏ tím chớp tắt liên tục, hắt những vệt sáng ma mị lên tường. Tiếng nhạc xập xình át cả tiếng nói cười. Ông Thái, mặt đỏ gay, liên tục nâng ly cùng cậu con trai cả tên Quang, 17 tuổi, và vài người bạn thân.
“Chúc mừng khai trương sớm nhé! ‘Góc Nhậu Phố Giao’ chắc chắn sẽ phát tài!”
Tiếng cụng ly vang lên chan chát. Bà Liên, vợ ông, dù cố gắng mỉm cười nhưng nét mặt vẫn không giấu được vẻ lo âu. Bà lặng lẽ dọn dẹp, ánh mắt thỉnh thoảng lại liếc ra khoảng sân tối đen, nơi bệ thờ cũ chỉ còn trơ lại một nền xi măng loang lổ.
Bữa tiệc kéo dài đến gần nửa đêm. Khi mọi người đã ngà ngà say, tiếng nhạc cũng nhỏ dần, thì một tiếng thét thất thanh vang lên từ phòng trong. Bé Mai, cô con gái út mới bảy tuổi của ông, đột nhiên gào khóc nức nở. Cô bé chạy ra khỏi phòng, mặt trắng bệch, túm chặt lấy áo mẹ, ngón tay run rẩy chỉ ra phía cửa chính.
“Mẹ ơi… có người… có người tóc dài… đứng ngoài đó nhìn vào nhà mình!”
Ông Thái đang lâng lâng hơi men, gắt lên: “Vớ vẩn! Trẻ con tưởng tượng linh tinh.”
Nhưng nhìn vẻ mặt kinh hoàng của con gái, bà Liên không thể làm ngơ. Bà vội vàng kéo chồng đến màn hình camera an ninh lắp ở góc nhà. Ông Thái, dù bực bội, cũng tua lại đoạn băng ghi hình. Cả nhà nín thở. Và rồi, trong đoạn phim nhiễu hạt, mờ ảo lúc 23 giờ 19 phút, một bóng trắng lướt rất nhanh qua sát khung cửa. Bóng người ấy lướt đi không giống bước chân bình thường, đầu nghiêng về một bên theo một góc không tự nhiên. Khuôn mặt hoàn toàn chìm trong bóng tối.
“Chắc là ảo ảnh ánh sáng từ đèn nháy thôi,” ông Thái kết luận một cách quả quyết, nhưng giọng ông đã có chút không chắc chắn.
Đêm đó, không một ai trong nhà ngủ ngon giấc. Tiếng cười nói đã tắt hẳn, chỉ còn lại sự im lặng nặng nề và tiếng gió rít qua khe cửa nghe như tiếng ai oán thán.
Hai ngày sau, trời nắng như đổ lửa, nhưng nền xi măng nơi từng đặt bệ thờ Quan Âm vẫn ẩm ướt một cách kỳ lạ, như thể có ai đó vừa tưới nước lên. Khi bà Liên ra quét sân, bà kinh hãi phát hiện những dấu chân trần còn in mờ trên nền xi măng ẩm, dẫn thẳng từ vị trí bệ thờ cũ vào trong hiên nhà. Dấu chân rất nhỏ, như của một người phụ nữ.
Đêm thứ ba, cả gia đình đang xem tivi thì nghe một tiếng “tách” rất nhỏ từ gian thờ. Khi họ chạy đến xem, một mùi khét lẹt xộc vào mũi. Bức ảnh thờ của cha ông Thái, được treo trang trọng giữa gian chính, đã bị cháy xém một góc lớn. Không ai đốt nhang, không có nến, không có bất kỳ nguồn lửa nào. Vết cháy đen sì, méo mó như một khuôn mặt đang cười nhạo.
Sự sợ hãi bắt đầu len lỏi vào từng ngóc ngách của ngôi nhà. Từ những dấu hiệu nhỏ nhặt, mọi thứ bắt đầu trượt dài sang một hướng không thể kiểm soát. Sáng hôm sau, Quang, cậu con trai 17 tuổi, vốn là một thanh niên khỏe mạnh, đột nhiên ngã quỵ giữa nhà, người co giật, miệng sùi bọt mép. Bác sĩ đến khám, làm đủ mọi xét nghiệm nhưng không thể tìm ra nguyên nhân. Cậu chỉ nằm đó, thỉnh thoảng lại mê sảng, nói những câu vô nghĩa.
Cô con gái út, bé Mai, thì ngày càng hoảng loạn. Cô bé không dám ở một mình, thường xuyên khóc nấc trong giấc ngủ. Có lúc, bà Liên nghe con gái thì thầm trong cơn mê: “Bà ấy đứng trên nóc tủ… tóc dài lắm mẹ ơi… dài xuống đất… Bà ấy không có mắt…”
Tuyệt vọng, ông Thái quyết định xem lại camera an ninh một lần nữa, tỉ mỉ tua từng phút của những đêm đã qua. Tim ông như ngừng đập khi dừng lại ở một khoảnh khắc. Vào lúc 2 giờ 13 phút sáng đêm thứ năm, hình ảnh hiện ra rõ nét đến kinh hoàng. Một người phụ nữ mặc áo dài trắng tinh, tóc xõa che gần hết khuôn mặt, đang đứng bất động ở ngay vị trí bệ thờ cũ. Điều khủng khiếp nhất là trên tay người phụ nữ đó, bà ta đang bưng một vật gì đó. Khi camera zoom lại gần, ông Thái chết lặng. Đó là nửa đầu của bức tượng Quan Âm bị đập vỡ. Từ vết nứt trên pho tượng, một thứ chất lỏng sền sệt, màu đỏ sẫm như máu, đang rỉ ra, chảy dọc xuống bàn tay trắng bệch của người phụ nữ. Bất chợt, bà ta ngẩng đầu lên, nhìn thẳng vào ống kính. Đôi mắt mở to, nhưng bên trong không có tròng đen, chỉ có một màu trắng đục bệnh hoạn, kéo dài xuống tận gò má.
“Trời ơi! Ông ơi!”
Bà Liên, đứng sau lưng chồng, đã nhìn thấy tất cả. Bà gào lên một tiếng rồi quỵ xuống sàn, khóc nấc. Giữa tiếng khóc ai oán, bà kể lại một câu chuyện mà ông Thái đã cố tình lãng quên.
“Hơn hai mươi năm trước, có một vụ tai nạn thảm khốc ngay trước cửa nhà mình, ba người chết tại chỗ. Từ đó, nhà mình làm ăn lụi bại, đêm nào cũng có tiếng khóc than. Em mới lập bệ thờ đó để cầu cho họ được siêu thoát, cũng là để che chở cho gia đình mình. Ông quên rồi sao? Năm đó ông gặp tai nạn thập tử nhất sinh, chính ông đã quỳ trước tượng Bồ Tát, khấn nguyện cả đêm. Ngài đã che chở cho nhà mình. Sao bây giờ ông lại nhẫn tâm đập phá nơi nương tựa của chính gia đình mình chứ?”
Lời nói của bà như những nhát dao đâm vào tim ông Thái. Ông sực nhớ lại. Ký ức về vụ tai nạn năm xưa ùa về, rõ mồn một. Ông đã tin. Ông đã cầu nguyện. Nhưng rồi thời gian và sự thành công đã khiến ông quên đi tất cả.
Từ hôm đó, những hiện tượng kỳ quái trong nhà trở nên trắng trợn hơn. Tấm gương lớn trong phòng ngủ không còn phản chiếu rõ mặt người nữa, lúc nào cũng mờ ảo như có một lớp sương mù từ bên trong. Có lần, ông Thái đưa tay lau gương, để rồi kinh hoàng nhận ra có những vết tay hằn lên từ phía bên trong mặt kính, như thể có ai đó đang bị nhốt và cố gắng cào cấu để thoát ra.
Trong cơn cùng quẫn, bà Liên mời một thầy cúng có tiếng trong vùng đến. Vị thầy cúng chỉ vừa bước qua cổng, sắc mặt ông ta đã biến đổi. Ông nhìn trừng trừng vào khoảng sân nơi bệ thờ cũ, rồi lẳng lặng quay người bỏ đi, không nhận một đồng lễ nào. Trước khi đi, ông chỉ để lại một lời nhắn cho gia đình: “Oan khí quá nặng, đã thành hình. Nếu các người còn muốn sống, đừng bao giờ mở lại camera an ninh. Tuyệt đối đừng tua lại đoạn băng đêm hôm đó.”
Nhưng sự tò mò và nỗi sợ hãi tột cùng đã chiến thắng lý trí. Ông Thái không nghe lời. Ông cần một câu trả lời. Đêm đó, ông một mình ngồi trước màn hình, bấm nút tua lại đoạn băng kinh hoàng. Người đàn bà áo trắng lại hiện ra, bưng trên tay nửa đầu tượng rỉ máu. Nhưng lần này, bà ta không đứng yên. Bà ta từ từ tiến lại gần camera, mỗi lúc một gần. Và rồi, bà ta ngẩng khuôn mặt bị tóc che khuất lên.
Ông Thái hét lên một tiếng không thành lời.
Đó là khuôn mặt của bà Liên, vợ ông. Nhưng đôi mắt thì hoàn toàn trống rỗng, trắng dã. Khóe miệng bà ta nhếch lên thành một nụ cười vô hồn, im lặng.
Một tuần sau, quán “Góc Nhậu Phố Giao” vẫn đóng cửa im ỉm. Cánh cổng sắt đã bắt đầu hoen gỉ, không một bóng người ra vào. Người dân trong thị trấn bắt đầu đồn đại những câu chuyện rùng rợn. Họ nói rằng, mỗi đêm mưa, nếu đi ngang qua đó vẫn có thể nghe thấy tiếng chén đĩa va vào nhau, tiếng cụng ly và tiếng cười nói vọng ra từ bên trong căn nhà trống. Một nhóm thanh niên tò mò từng thử quay video, một người trong số đó sau này đã đăng lên mạng xã hội một dòng trạng thái ngắn gọn trước khi xóa tài khoản: “Có một bóng trắng đứng ngay sau lưng tôi trong clip. Có những thứ không nên động vào.”
Vào những ngày rằm và mùng một, người ta lại thấy trên nền xi măng cũ kỹ trước cửa nhà có người lạ âm thầm đặt ba món cúng: một nải chuối xanh, một bát chè đậu và một bình trà nóng. Y hệt như bàn thờ cũ của bà Liên. Nhưng có một điều kỳ lạ, trong bát chè lúc nào cũng nổi lên một giọt đỏ tươi, loãng ra như máu.
Rồi một ngày, không ai biết từ đâu, một bục thờ mới được dựng lại ngay vị trí cũ. Trên bục là một bức tượng Quan Âm khác, bằng đá. Nhưng má trái của bức tượng có một vết nứt sâu, trông như một vết sẹo. Ai đã xây, không ai biết, không ai thấy. Chỉ biết rằng từ đó, những hiện tượng kỳ quái không chấm dứt mà còn biến tướng. Người ta không còn nghe tiếng cụng ly nữa, thay vào đó là tiếng một người phụ nữ thì thầm khe khẽ, xen lẫn tiếng cười rít lên và âm thanh của đồ sứ vỡ tan lạnh sống lưng.
Ngã tư Thiện Nhân vẫn là “giao lộ vàng”, nhưng giờ đây người ta chỉ vội vã đi qua, không ai dám dừng lại quá lâu. Có kẻ tò mò chụp ảnh ngôi nhà, khi xem lại luôn thấy lờ mờ bóng một khuôn mặt người hốc hác sau ô cửa kính, dù bên trong từ lâu đã không còn bất cứ thứ gì. Một nhà báo trẻ tuổi đến điều tra câu chuyện rồi biến mất không dấu vết. Dữ liệu hộ khẩu của gia đình ông Phan Quang Thái cũng bỗng dưng biến mất khỏi hệ thống lưu trữ của thị trấn, như thể họ chưa bao giờ tồn tại.
Người già trong vùng nói rằng, thứ ông Thái đập vỡ không chỉ là một bức tượng. Đó là một giao ước, một ranh giới mỏng manh giữa cõi trần và một thế giới không nên bị khuấy động. Và khi ranh giới ấy bị phá bỏ, thứ từng bị niêm phong, che chắn đã được giải thoát để trở về đòi lại món nợ của nó.
Không ai biết ông Thái và gia đình giờ ở đâu. Sống hay chết. Và cũng không một ai ở thị trấn Ngọc Lâm dám gọi tên ông thêm một lần nào nữa. Vì có một lời truyền miệng rằng, ai gọi tên ông sau hoàng hôn, người đó thường sẽ không bao giờ về được nhà.