“Để anh bàn với chị dâu đã, rồi trả lời em sau” – giọng anh lạ lùng, như đang giấ;;u đi;ều gì

Mấy tháng nay, mỗi lần về thăm bố mẹ, tôi lại thấy bố than thở về căn nhà cũ kỹ ở quê. Cứ xe tải chạy qua, cả nhà rung lên bần bật, tường nứt toác, mái dột tứ tung. “Nhà này sắp sập rồi, ở sao nổi!” bố nói, giọng trầm buồn, gương mặt ngày càng hốc hác. Nhìn bố mẹ già đi trong căn nhà xiêu vẹo, lòng tôi xót xa. Tôi quyết định không thể để vậy nữa. Một buổi chiều, tôi nắm tay bố, nói thẳng: “Con sẽ bỏ ra 600 triệu xây lại nhà mới cho bố mẹ. Nhà mình cũ quá rồi, ở nguy hiểm lắm!”

Bố tôi nghe xong, mắt sáng lên, nhưng rồi ông thở dài, lắc đầu: “Thôi, con giữ tiền mà lo cho vợ chồng con. Nhà này… vẫn ở được.” Tôi ngạc nhiên, vì hiếm khi bố từ chối thẳng thừng thế. Nhưng ý tôi đã quyết, tôi muốn bố mẹ có chỗ ở tử tế trước khi quá muộn. Tối đó, tôi gọi điện cho anh trai, Hùng, để chia sẻ kế hoạch. Tôi nghĩ anh sẽ ủng hộ, nhưng anh chỉ ậm ừ: “Để anh bàn với chị dâu đã, rồi trả lời em sau.” Giọng anh lạ lùng, như đang giấu điều gì.

Sáng hôm sau, chị dâu, chị Mai, bất ngờ sang nhà tôi. Chị đặt trước mặt tôi một tờ giấy cũ kỹ, mép giấy ố vàng, nét chữ viết tay nguệch ngoạc nhưng rõ ràng. “Đọc đi, rồi em trả lời chị: Giờ em còn muốn bỏ 600 triệu xây nhà cho ông ấy không?” Tôi ngơ ngác, cầm tờ giấy lên. Đó là một bản thỏa thuận, ghi ngày từ mười năm trước, giữa bố tôi và một người tên Trần Văn Long. Nội dung khiến tôi sững sờ: bố đã vay 300 triệu từ ông Long, thế chấp bằng chính căn nhà, với điều kiện nếu không trả được nợ, nhà và đất sẽ thuộc về ông ta. Nhưng điều kỳ lạ là, theo lời chị Mai, nợ này chưa từng được trả, và ông Long vẫn giữ giấy tờ nhà.

Tôi bàng hoàng. “Sao bố không nói gì với tụi em?” Chị Mai nhếch môi, giọng lạnh tanh: “Ông ấy không muốn tụi em biết, vì sợ tụi em khinh. Nhưng chị nói thật, nếu em xây nhà mới, ông Long sẽ đến đòi ngay. Hùng bảo chị đưa cái này để em suy nghĩ lại.” Tôi run run, không tin nổi bố lại giấu chuyện lớn thế. Nhưng nhìn ánh mắt chị Mai, tôi chợt thấy có gì đó không ổn. Chị ấy quá bình thản, như thể đã chuẩn bị sẵn kịch bản.

Tôi quyết định âm thầm điều tra. Qua vài mối quen, tôi tìm được ông Long, giờ là một người buôn đất có tiếng ở huyện. Ông ngạc nhiên khi tôi nhắc đến bản thỏa thuận. “Cô ơi, nợ đó bố cô trả hết từ tám năm trước rồi! Tôi còn giữ biên lai đây này.” Ông đưa tôi xem một tờ biên lai, xác nhận bố đã thanh toán đủ 300 triệu cộng lãi. Vậy tại sao chị Mai lại đưa tôi bản thỏa thuận giả, và tại sao bố không nói gì về chuyện này?

Khi tôi đối chất với anh Hùng, anh lúng túng thú nhận: chính chị Mai đã tìm ra bản thỏa thuận cũ trong đống giấy tờ bố để lại, và chị ấy cố tình dùng nó để ngăn tôi xây nhà. Lý do? Anh Hùng và chị Mai đang âm mưu bán mảnh đất của bố mẹ để lấy tiền đầu tư vào dự án bất động sản của một người bạn. Họ sợ nếu tôi xây nhà mới, giá trị đất tăng, bố sẽ không đồng ý bán. Chị Mai còn tính toán rằng nếu tôi bỏ 600 triệu ra xây nhà, họ sẽ dễ dàng thuyết phục bố chuyển nhượng đất cho họ với lý do “trả nợ”.

Tôi sốc nặng, không ngờ anh chị lại toan tính như vậy. Khi tôi kể mọi chuyện với bố, ông bật khóc, nói rằng ông giấu chuyện nợ nần vì sợ chúng tôi lo lắng, và ông từ chối xây nhà mới vì không muốn tôi tốn kém. Cuối cùng, tôi vẫn quyết định xây nhà cho bố mẹ, nhưng lần này, tôi cẩn thận lập giấy tờ rõ ràng để không ai có thể lợi dụng. Còn anh Hùng và chị Mai, sau khi bị vạch trần, chỉ biết cúi đầu xin lỗi. Nhưng tôi biết, vết rạn trong gia đình đã khó hàn gắn. Căn nhà cũ, dù rung lắc đến đâu, vẫn che chở cho tình yêu thương của bố mẹ, còn lòng tham của anh chị tôi, hóa ra mới là thứ khiến mọi thứ thực sự sụp đổ.