Ông Tuấn, 62 tuổi, vừa nghỉ hưu sau hơn ba thập kỷ làm kỹ sư tại một công ty xây dựng lớn ở thành phố. Quyết định trở về quê sống cùng người vợ hiền hậu, bà Hoa, là một bước ngoặt lớn. Căn nhà nhỏ ở làng quê, nơi ông sinh ra và lớn lên, giờ đây trở thành chốn bình yên với vườn rau, ao cá và những buổi chiều lộng gió. Nhưng sâu trong lòng, ông Tuấn vẫn cảm thấy trống trải. Ba đứa con – Minh, Lan và Phong – đều đã có cuộc sống riêng ở thành phố. Những cuộc gọi thưa dần, những lần về thăm chỉ lác đác vài lần mỗi năm.
Thế rồi, một ngày đầu đông, Minh, con trai cả, bất ngờ xuất hiện trước cổng với một chiếc vali lớn. Anh nói muốn nghỉ phép vài tuần để “chăm sóc bố mẹ”. Ông Tuấn ngạc nhiên nhưng mừng rỡ, nghĩ rằng con trai muốn bù đắp thời gian xa cách. Chỉ vài ngày sau, Minh rời đi, và Lan, cô con gái giữa, lại xuất hiện với lý do tương tự. Cô ở lại một tháng, tất bật nấu nướng, dọn dẹp, thậm chí sửa lại mái nhà. Khi Lan rời đi, đến lượt Phong, cậu út, trở về với nụ cười tươi rói và những câu chuyện rôm rả.
Sự “thay phiên chăm sóc” này khiến ông Tuấn vừa cảm động vừa nghi ngờ. Các con đều bận rộn, vậy tại sao lại liên tục trở về? Và điều kỳ lạ hơn, mỗi lần một đứa con rời đi, ông Tuấn cảm thấy căn nhà như có gì đó thay đổi – những vật dụng nhỏ bị xê dịch, những tiếng động lạ vào ban đêm, và cả ánh mắt lảng tránh của các con khi ông hỏi han.
Một buổi sáng, khi đang tưới rau ngoài vườn, ông Tuấn phát hiện một chiếc camera nhỏ xíu giấu trong chùm lá dây leo bám trên tường. Ông sững sờ, vì đó không phải thứ ông hay bà Hoa lắp đặt. Ban đầu, ông nghĩ có thể là trộm, nhưng camera được đặt quá tinh vi, hướng thẳng vào phòng khách – nơi cả gia đình thường quây quần. Ông quyết định giữ im lặng, không nói với bà Hoa, và bắt đầu quan sát kỹ hơn.
Ông để ý thấy Minh, khi trở lại lần thứ hai, thường xuyên kiểm tra điện thoại vào ban đêm. Lan, vốn không giỏi công nghệ, lại lén lút kiểm tra các góc nhà mỗi khi nghĩ rằng không ai để ý. Phong thì hay hỏi những câu kỳ lạ, như: “Bố có bao giờ giữ đồ gì quý giá của ông nội không?” hay “Căn gác xép có khóa không?”. Những hành động này càng khiến ông Tuấn thêm nghi ngờ. Ông bắt đầu lục lọi ký ức, cố tìm xem có điều gì trong quá khứ khiến các con hành động bí ẩn như vậy.
Đêm đó, ông giả vờ đi ngủ sớm, nhưng lén thức để theo dõi. Qua khe cửa, ông thấy Phong trèo lên gác xép, lục lọi một chiếc rương cũ – nơi ông nội để lại vài món đồ cổ. Ông Tuấn định lên tiếng, nhưng rồi dừng lại khi nghe Phong lẩm bẩm: “Phải tìm được nó trước khi quá muộn.”
Không thể chịu đựng thêm, ông Tuấn quyết định đối chất với các con. Ông gọi cả ba đứa về nhà, đặt chiếc camera đã tháo xuống lên bàn và hỏi thẳng:
“Các con đang làm gì? Ai lắp cái này? Và tại sao các con cứ thay nhau về đây, lục lọi nhà mình?”
Cả ba đứa con nhìn nhau, mặt tái mét. Minh, với tư cách anh cả, hít một hơi dài rồi lên tiếng:
“Bố, tụi con không muốn làm bố lo. Nhưng tụi con không còn lựa chọn nào khác.”
Minh kể rằng vài tháng trước, anh nhận được một email nặc danh, kèm theo một đoạn video quay từ chính căn nhà này. Trong video, ông Tuấn đang ngồi đọc sách ở phòng khách, nhưng góc quay cho thấy một bóng người lén lút đi qua cửa sau. Email yêu cầu Minh phải tìm một “món đồ” mà ông nội để lại, nếu không, cả gia đình sẽ gặp nguy hiểm. Người gửi email tuyên bố đã lắp camera khắp nhà để theo dõi, và nếu Minh không hợp tác, họ sẽ làm hại ông Tuấn và bà Hoa.
Lan và Phong cũng nhận được những email tương tự. Cả ba quyết định không báo cảnh sát, vì kẻ nặc danh dọa sẽ hành động ngay nếu họ làm vậy. Thay vào đó, họ thay phiên nhau về quê, vừa để bảo vệ bố mẹ, vừa lén lút tìm kiếm “món đồ” bí ẩn mà không biết chính xác nó là gì. Họ lục lọi khắp nhà, từ gác xép đến kho chứa củi, nhưng không tìm thấy bất cứ thứ gì đáng giá.
Ông Tuấn lặng người. Ông không ngờ các con đang âm thầm đối mặt với nguy hiểm để bảo vệ mình. Nhưng điều khiến ông đau lòng hơn là ông không biết “món đồ” đó là gì. Ông nội, một người thợ thủ công lành nghề, chỉ để lại vài món đồ trang trí và một cuốn sổ tay cũ. Ông Tuấn chưa bao giờ nghĩ chúng có giá trị gì đặc biệt.
Đêm đó, cả gia đình cùng ngồi lại, lật giở từng trang trong cuốn sổ tay của ông nội. Cuốn sổ đầy những bản vẽ chi tiết về các món đồ trang trí, nhưng ở trang cuối, họ tìm thấy một dòng chữ viết tay: “Chìa khóa nằm trong chiếc đồng hồ.”
Ông Tuấn giật mình. Chiếc đồng hồ gỗ treo trên tường phòng khách – món đồ ông nội tự tay chế tác – đã ở đó hàng chục năm, nhưng chưa ai từng mở nó ra. Với sự hồi hộp, ông tháo chiếc đồng hồ xuống, cẩn thận tháo rời mặt sau. Bên trong, giấu dưới lớp gỗ, là một mảnh giấy nhỏ và một viên ngọc trai đen lấp lánh.
Mảnh giấy ghi một địa chỉ ở thành phố, cùng dòng chữ: “Giao viên ngọc cho đúng người, nếu không, lời nguyền sẽ ứng nghiệm.” Ông Tuấn bàng hoàng khi nhận ra địa chỉ này thuộc về gia đình ông Lâm – một người bạn thân của ông nội, nhưng đã qua đời cách đây nhiều năm. Viên ngọc trai, theo lời kể của ông nội, là món quà ông Lâm tặng ông nội như một lời hứa về tình bạn. Nhưng tại sao nó lại liên quan đến lời nguyền? Và ai là kẻ đứng sau những email đe dọa?
Cả gia đình quyết định tìm đến con trai ông Lâm, nay là một doanh nhân thành đạt. Khi trao viên ngọc, người đàn ông bật khóc. Ông kể rằng cha mình từng nói về một viên ngọc trai đen, được cho là vật bảo vệ gia đình khỏi một lời nguyền cổ xưa. Nhưng viên ngọc đã bị đánh cắp nhiều năm trước, và gia đình ông liên tục gặp tai họa. Ông không ngờ viên ngọc lại nằm trong tay ông nội của Minh.
Hóa ra, kẻ gửi email nặc danh là một người họ hàng xa của ông Lâm, biết về viên ngọc và tin rằng nó đang ở trong nhà ông Tuấn. Hắn ta đã thuê người lắp camera để theo dõi, hy vọng ép các con ông Tuấn giao nộp viên ngọc. Nhưng khi viên ngọc được trao lại, mọi chuyện chấm dứt. Người họ hàng kia bị cảnh sát bắt giữ sau khi Minh âm thầm thu thập bằng chứng từ các email.
Sau tất cả, ông Tuấn ôm chặt các con, nước mắt lăn dài. Ông nhận ra rằng, dù các con đã lớn, đã có cuộc sống riêng, nhưng tình yêu và sự hy sinh chúng dành cho gia đình vẫn vẹn nguyên. Viên ngọc trai, dù quý giá, không thể sánh bằng tình cảm mà các con dành cho bố mẹ.
Căn nhà nhỏ ở quê giờ đây không chỉ là nơi nghỉ hưu của ông Tuấn, mà còn là nơi lưu giữ những kỷ niệm đẹp về sự đoàn tụ. Chiếc đồng hồ gỗ vẫn treo trên tường, như một lời nhắc nhở rằng, trong những khoảnh khắc khó khăn nhất, gia đình luôn là điểm tựa vững chắc nhất.