Tôi nghĩ, với số tiền 3,5 triệu tôi từng mừng con sếp, chắc hẳn sếp cũng sẽ đáp lại tương xứng, đúng không?

Tôi, một nhân viên văn phòng bình thường trong một công ty nhỏ, đã làm việc dưới quyền sếp Hoàng hơn mười năm. Sếp Hoàng là người nghiêm khắc, đôi khi hơi thiên vị, nhưng nhìn chung vẫn được lòng nhân viên vì tính hào phóng. Năm đó, con trai sếp, Minh, đậu vào một trường đại học danh tiếng. Cả công ty rộn ràng, ai cũng góp lời chúc mừng. Tôi, với tình cảm chân thành và chút hy vọng tạo ấn tượng tốt, đã mừng Minh 3,5 triệu đồng – một số tiền không nhỏ với gia đình tôi, vốn chỉ đủ sống qua ngày.

Sếp Hoàng cảm động lắm, liên tục cảm ơn tôi trong buổi tiệc mừng Minh. Ông vỗ vai tôi, nói: “Tấm lòng là thứ quý giá nhất, không gì sánh được.” Tôi cười, nghĩ bụng rằng mình đã làm đúng. Nhưng trong lòng, tôi cũng mong chờ ngày con gái tôi, Lan, đậu đại học. Lan là niềm tự hào của cả nhà, học giỏi, chăm chỉ, và luôn mơ ước trở thành bác sĩ.

Nửa năm sau, Lan đậu đại học y với điểm số cao ngất. Cả nhà tôi vỡ òa trong niềm vui. Tôi mang bánh đến công ty, mời mọi người, kể về thành tích của con. Đồng nghiệp chúc mừng rôm rả, và tôi âm thầm chờ đợi những phong bì mừng từ mọi người, đặc biệt là từ sếp Hoàng. Tôi nghĩ, với số tiền 3,5 triệu tôi từng mừng con sếp, chắc hẳn sếp cũng sẽ đáp lại tương xứng, đúng không?

Nhưng rồi, khi nhận phong bì từ sếp, tôi hơi hụt hẫng. Chỉ 2,9 triệu. Tôi mang về nhà, không nói gì với vợ con, nhưng trong lòng không khỏi so sánh. 2,9 triệu so với 3,5 triệu – sự chênh lệch nhỏ nhưng khiến tôi tự hỏi: “Có phải sếp coi nhẹ thành tích của con mình?” Vợ tôi, vốn nhạy cảm, nhận ra sự trầm tư của tôi. Chị an ủi: “Thôi anh, tiền bạc đâu quan trọng bằng tấm lòng. Miễn con mình thành công là được.”

Tối hôm đó, khi cả nhà đang ăn cơm, điện thoại tôi rung lên. Một tin nhắn từ sếp Hoàng. Tôi mở ra, và cả nhà ngỡ ngàng. Tin nhắn viết: “Anh chị ơi, hôm nay tôi bận họp cả ngày, chưa kịp nói. Tôi đã liên hệ với một người bạn ở bệnh viện lớn, họ đồng ý hỗ trợ Lan thực tập sau khi tốt nghiệp. Đây là món quà tôi muốn tặng con, hy vọng giúp con sớm đạt ước mơ làm bác sĩ. Chúc mừng Lan lần nữa!”

Tôi đọc to tin nhắn cho cả nhà nghe. Vợ tôi rưng rưng nước mắt, còn Lan thì ôm chầm lấy tôi, reo lên: “Bố ơi, con có cơ hội rồi!” Hóa ra, số tiền 2,9 triệu chỉ là phần quà nhỏ. Món quà thực sự của sếp Hoàng là cơ hội quý giá mà không gì sánh được – một lối đi cho ước mơ của con gái tôi. Tôi chợt nhớ lại lời sếp từng nói: “Tấm lòng là thứ quý giá nhất, không gì sánh được.” Lần này, tôi hiểu sâu sắc hơn ý nghĩa của câu nói ấy.

Câu chuyện không chỉ dừng ở đó. Sau này, tôi được biết sếp Hoàng âm thầm giúp đỡ nhiều đồng nghiệp khác theo cách tương tự: người thì được giới thiệu việc làm, người thì được hỗ trợ học bổng cho con. Ông không khoe khoang, nhưng hành động của ông khiến tôi nhận ra một điều: lòng công bằng không nằm ở số tiền, mà ở sự quan tâm chân thành dành cho người khác. Và tôi, từ một người từng so đo, đã học được cách trân trọng những giá trị vô hình, những thứ làm nên ý nghĩa thực sự của cuộc sống.