“Cố gắng làm nhanh thôi, đừng để mâm cúng thiếu sót gì. Mọi người sẽ tới sớm đấy!”

Mỗi năm, khi đến dịp giỗ tổ tiên, gia đình chồng lại tổ chức một mâm cúng lớn. Năm nay cũng không ngoại lệ, mẹ chồng tôi lại gọi tôi dậy từ sáng sớm, mắt vẫn ngái ngủ mà tôi đã phải vội vã dậy để chuẩn bị mọi thứ.

“Dậy đi, mâm cúng còn thiếu cái gì không? Chị chồng sẽ sang sau, hai mẹ con đi chơi, mày lo xong rồi hãy cúng nhé,” mẹ chồng bảo tôi trong khi đang vội vã mang theo túi xách chuẩn bị đi.

Tôi đứng dậy, thở dài, nhìn mẹ chồng và chị chồng chuẩn bị đi ra ngoài, không quên quay lại bảo tôi:

“Cố gắng làm nhanh thôi, đừng để mâm cúng thiếu sót gì. Mọi người sẽ tới sớm đấy!”

Mẹ chồng không giúp đỡ gì, chị chồng thì chỉ xách đồ rồi đi chơi cả ngày. Cả sáng hôm đó, tôi hối hả làm mâm cúng giỗ một mình. Tôi lau dọn, nấu nướng, bày biện mọi thứ sao cho đẹp mắt và chu toàn nhất có thể. Mỗi món ăn tôi chuẩn bị đều mang trong mình một chút tình cảm, hy vọng sẽ khiến gia đình chồng thấy vui lòng.

Thế nhưng, không ai giúp đỡ tôi. Cả mẹ chồng và chị chồng cứ để mặc tôi làm tất cả. Họ vui vẻ đi chơi, để lại tôi lặng lẽ chuẩn bị trong căn bếp nhỏ.

Khi mâm cỗ đã hoàn tất, tôi ngồi nhìn nó một lúc. Trái tim tôi cảm thấy chùng xuống, vì tôi nhận ra rằng công sức tôi bỏ ra không chỉ là để thể hiện lòng kính trọng đối với tổ tiên mà còn là để cố gắng nhận sự yêu mến và chấp nhận từ gia đình chồng.

Buổi chiều, khi hai mẹ con về nhà, họ chỉ nhìn mâm cỗ một cách lạnh lùng. Mẹ chồng không nói gì, chị chồng thì cũng chẳng thèm nhìn tôi. Cả hai người chỉ ngồi vào mâm cỗ, ăn uống như thể mọi thứ là đương nhiên.

Tôi ngồi nhìn họ, lòng buồn bã. Dường như, mọi sự cố gắng của tôi đều không được ghi nhận. Tôi bối rối không biết phải làm gì. Cả gia đình chồng chỉ quan tâm đến việc có một mâm cúng đầy đủ, nhưng chẳng ai quan tâm đến cảm xúc của tôi – người đã làm tất cả để gia đình được vui.

Tối hôm đó, khi mọi người đã ăn uống xong xuôi và đang chuẩn bị ra về, mẹ chồng bất ngờ nói:

– “Con à, mâm cúng hôm nay thiếu thiếu cái gì đó, lại còn có vẻ không đủ thịnh soạn, nhưng thôi cũng đỡ. Cũng may là con làm nhanh, không ai phải phàn nàn.”

Tôi ngớ người, nghĩ rằng mình đã cố gắng hết sức. Nhưng rồi, chị chồng lại bước đến và vứt một tờ giấy vào tay tôi.

“Cái này mẹ bảo đưa cho mày. Từ giờ, mày không còn quyền quản lý chuyện giỗ hay mâm cúng nữa. Mọi thứ sẽ do chị lo.” Chị cười khẩy.

Tôi mở tờ giấy ra, trong đó là một đoạn văn:
“Chúng tôi quyết định mời người khác lo việc giỗ tổ từ nay. Cảm ơn sự đóng góp của con, nhưng mâm cúng không phù hợp với mong muốn gia đình.”

Tôi chết lặng. Hóa ra tất cả những nỗ lực của tôi đều không có giá trị. Những điều tôi làm để mong được sự công nhận, cuối cùng lại bị coi như không đáng.

Với trái tim nặng trĩu, tôi đã nói lời tạm biệt với gia đình chồng ngay sau đó. Vừa ra khỏi nhà, tôi gọi cho chồng và nói một câu mà anh không ngờ đến:

– “Em ly hôn. Đủ rồi. Em không cần sự lạnh lùng và thiếu tôn trọng này nữa.”

Mấy ngày sau, tôi quyết định dọn ra ngoài và gửi đơn ly hôn. Điều khiến tôi ngỡ ngàng là chồng tôi không hề ngăn cản. Anh ta chỉ im lặng nhìn tôi ra đi, như thể đã sẵn sàng để tôi rời xa.