Từ ngày chồng đón b//ồ nh//í về, tối nào vợ cũng trang điểm lộ/ng l/ẫy ra khỏi nhà, b/ám theo s/ốc ng/ất thấy…
Kể từ cái ngày người chồng tên Thành ngang nhiên đưa cô bồ trẻ về sống chung trong nhà với lý do “vợ chồng như cái áo rách, anh cần người mới mẻ để vui sống”, chị Hạnh gần như chết lặng. Hai mươi năm hôn nhân, bao thăng trầm cùng vượt qua, cuối cùng, điều chị nhận lại là một sự phản bội trần trụi và đầy cay nghiệt.
Chị không khóc lóc, không làm ầm lên, cũng không đòi ly hôn. Chị vẫn nấu ăn, vẫn dọn dẹp, vẫn đóng vai người vợ đảm đang… nhưng có một điều lạ là, từ hôm đó, tối nào chị cũng trang điểm thật lộng lẫy, mặc đồ đẹp, xịt nước hoa thơm nức, rồi lặng lẽ rời khỏi nhà khi trời chập choạng.
Cô bồ tên My ban đầu còn hả hê. Cô ta nghĩ mình đã khiến vợ chính thức “tự hiểu thân phận”, nên tối nào cũng cười khẩy mỗi khi thấy chị Hạnh bước ra khỏi cửa. Thành thì lạnh lùng, chẳng thèm hỏi vợ đi đâu. Trong mắt anh ta, người vợ bao năm gắn bó giờ chỉ như cái bóng, một người giúp việc không công.
Nhưng rồi, sự tò mò bắt đầu gặm nhấm cả hai. Một người vợ từng hiền lành, giản dị, giờ bỗng trở nên quyến rũ và đầy bí ẩn. Thành nhiều lần đi ra ngoài, nhưng không thấy chị Hạnh ở quán cà phê quen, cũng không có mặt trong bất kỳ chỗ nào anh có thể tưởng tượng. Điện thoại chị khóa bằng vân tay, chị cũng không dùng mạng xã hội.
Một tối nọ, My lén lút bám theo chị Hạnh. Trái tim cô ta đập thình thịch, không rõ vì tò mò hay vì lo sợ. Cô ta tưởng tượng ra cảnh chị Hạnh đi gặp người đàn ông khác, để “trả đũa” Thành. Cô ta nghĩ, nếu có bằng chứng, sẽ mang về cho Thành xem, để hai vợ chồng tan vỡ nhanh hơn, còn cô ta danh chính ngôn thuận bước vào.
Chị Hạnh bắt taxi, My cũng vội vã leo lên chiếc Grab phía sau, không để mất dấu. Chiếc xe dừng lại trước một tòa nhà sang trọng giữa trung tâm thành phố. My nấp sau cột đèn, mắt không rời khỏi bóng chị Hạnh đang bước vào trong thang máy.
Rồi điều khiến My chết lặng đã xảy ra.
Chị Hạnh bước vào một căn phòng lớn, nơi có ánh đèn sân khấu, ghế ngồi kín khán giả và một loạt học viên ngồi thành hàng. Một người đàn ông trung niên cất giọng:
— Hôm nay lớp chúng ta sẽ được xem tiết mục của cô Hạnh – người đã từng là diễn viên sân khấu trước khi lập gia đình.
Khi ánh đèn rọi vào chị, mọi thứ như thay đổi hoàn toàn. Người phụ nữ ban ngày lam lũ, tối về bị phản bội, giờ đang đứng giữa sân khấu, toả sáng như một ngôi sao. Giọng chị vang lên dõng dạc, ánh mắt sáng rực, động tác điêu luyện. Khán giả vỗ tay vang dội. Không ai có thể tưởng tượng người phụ nữ ấy từng bị chồng coi thường, từng im lặng chịu đựng khi người thứ ba bước vào nhà.
My lùi lại, mặt trắng bệch. Cô ta không hiểu tại sao chị Hạnh lại có thể mạnh mẽ đến thế. Cô ta không còn cảm thấy chiến thắng. Thay vào đó là sự nhỏ bé và lạc lõng.
Nhưng đó mới chỉ là phần đầu của cú sốc.
Vài ngày sau, Thành tình cờ mở tivi xem chương trình thực tế “Tìm Lại Ánh Đèn Sân Khấu”, và bất ngờ thấy vợ mình đang xuất hiện với vai trò là một thí sinh nổi bật. Chị kể câu chuyện đời mình bằng chất giọng điềm đạm, không hề oán trách chồng hay cô bồ, mà chỉ nói: “Tôi từng từ bỏ ước mơ vì gia đình, nhưng giờ, khi bị chính người thân quay lưng, tôi nhận ra điều quý giá nhất mình có chính là đam mê chưa bao giờ mất đi.”
Cả nước xúc động, còn Thành thì choáng váng. My thì thu dọn đồ đạc lặng lẽ rời đi không một lời từ biệt.
Hàng xóm bắt đầu xì xào: “Chị Hạnh trên tivi đó, chị ấy giỏi thật đấy!”, “Bị phản bội mà vẫn đứng dậy được, đúng là bản lĩnh!”
Thành bắt đầu nhận ra khoảng trống trong căn nhà. Bữa cơm nguội ngắt, phòng khách vắng tiếng nói cười. Người vợ từng dịu dàng chăm lo cho anh, giờ đã trở thành biểu tượng của sự hồi sinh mạnh mẽ trên sóng truyền hình.
Một tối, anh đứng trước cửa phòng chị, gõ nhẹ:
— Hạnh… anh có thể nói chuyện một chút không?
Chị nhìn anh, không lạnh nhạt, cũng không xúc động. Chỉ là ánh mắt đã không còn thiết tha như xưa.
— Em giờ không còn là cái bóng của ai nữa. Em sống cho em. Cảm ơn anh… vì đã khiến em nhận ra mình cần phải sống một lần thật rực rỡ.
Thành đứng chết lặng. Căn phòng phía sau chị là những kịch bản đang được gấp gọn, những chiếc váy diễn và những bức thư cảm ơn từ khán giả.
Tối đó, lần đầu tiên sau nhiều tháng, chị Hạnh không ra khỏi nhà. Nhưng chị cũng không ở cạnh Thành. Chị ngồi viết một vở kịch mới — vở kịch mang tên: Người Phụ Nữ Thức Tỉnh.