Cho cháu trai ở nhờ 4 năm, đến khi bảo chuyển đi để xây nhà mới thì cháu nói chẳng nhẽ 4 năm cháu làm việc nhà cho nhà mình không công, chú nên trả cho cháu 200 triệu?

Cách đây 4 năm, thằng cháu trai – con của em ruột tôi – ra Hà Nội học đại học. Nhà nó nghèo, lại ở quê xa nên tôi thương, bảo:

“Thôi, lên ở với chú. Ở nhờ vài năm cho đỡ tốn kém, coi như giúp đỡ nhau trong nhà.”
Nó mừng rỡ, dọn vào căn phòng nhỏ tầng 2 nhà tôi. Vợ chồng tôi khi ấy không nghĩ nhiều, chỉ coi như thêm đứa con, lo ăn ở, sinh hoạt cho nó đầy đủ.

4 năm trôi qua, nó tốt nghiệp, đi làm được hơn nửa năm, vẫn chưa ra riêng. Tôi bắt đầu bàn với vợ:

“Giờ có ít tiền, mình phá căn nhà cũ xây lại đi. Gọi thằng T. ra thuê chỗ ở tạm.”

Tối hôm đó, tôi nói thẳng với nó:

“T., giờ chú xây nhà, cháu ra ngoài thuê trọ hộ chú một thời gian nhé. Khi nào xây xong, cháu muốn về chơi thì cứ thoải mái.”

Không ngờ, nó nhìn tôi một hồi, rồi lạnh tanh đáp:

“Chú bảo cháu ra thì cháu đi. Nhưng 4 năm qua cháu ở đây, nấu cơm, dọn dẹp, lau nhà, đổ rác… chẳng lẽ chú nghĩ cháu làm không công à? Cháu tính sơ sơ mỗi tháng 4 triệu tiền công là rẻ rồi. Vậy chú trả cháu 200 triệu đi rồi cháu đi.”

Tôi đứng sững người. Vợ tôi há hốc mồm không tin nổi.

Tôi gằn giọng:

“Cháu nói gì vậy? Đây là nhà chú, cháu ở nhờ, ăn uống không tốn đồng nào. Giờ lại đòi trả công?”

Nó vẫn điềm nhiên:

“Cháu đâu xin ở miễn phí. Chú cho ở nhưng cháu vẫn đóng góp. Việc nhà, nấu nướng là do cháu làm. Giờ chú bảo xây nhà thì được thôi, nhưng cháu muốn rạch ròi.”

Tôi tức đến đỏ mặt, run run chỉ tay:

“Ra khỏi nhà tao ngay! Không một đồng nào cả!”

Nó bỏ đi thật. Nhưng 3 ngày sau, tôi nhận được giấy triệu tập của phường vì… bị cháu kiện đòi “tiền công ở nhờ không có hợp đồng rõ ràng”.

Kết thúc mở:
Cả dòng họ xôn xao. Người bênh tôi, người bảo “sống phải sòng phẳng”. Nhưng có ai từng nghĩ… lòng tốt cũng có thể trở thành cái bẫy nếu đặt sai người?